Ngày hôm sau Trần Thiên Nam đặt luôn bộ đàn Piano gần trăm triệu về nhà, hắn muốn thể hiện ra bản nhạc giai điệu thăng hoa bên trong cục lưu trữ, thỉnh thoảng có dịp làm màu một thoáng, lớ ngớ đi lưu diễn còn kiếm được cả một gia tài to đùng chứ chẳng chơi, con đường kiếm tiền là đây chứ đâu, hắn dĩ nhiên không chê nhiều tiền, có tài chính dư giả làm được rất nhiều chuyện.
Buổi sáng trước khi đi học đặt đàn, buổi chiều người ta đã ship đàn tận nhà cho Trần Thiên Nam, lắp đàn để vào trong phòng ở ngay cạnh bàn học, hắn gật gù bắt tay với các anh bên cửa hàng bán đàn tận Hà Nội cảm ơn người ta, xong xuôi đem anh mắt hài lòng xoa xoa cằm thưởng thức, hai chị em Thương Thảo nhìn Trần Thiên Nam như quái vật.
- Anh Nam biết đánh đàn Piano?
- Không biết.
- Ách, thế anh mua về làm gì?
- Con bé ngớ ngẩn này, mua về để học chứ còn làm gì.
Trần Thiên Nam gõ cho con bé Thảo một cái vào chán, dạo này có tí tình yêu vào người cứ ngáo ngáo ngơ ngơ hỏng hết đầu, Trần Thiên Nam kéo cái ghế da đơn theo bộ đàn ngồi xuống híp mắt tay đưa trên các phím đàn lướt qua một lượt, tối qua học xong các nốt phím đàn hết một lượt, với cái đầu càng ngày càng sáng của mình việc này đơn giản chỉ một buổi tối có thể nhớ hết các nốt phím đàn, mô phỏng ra một cái đàn Piano đệm ra một khúc giai điệu thăng hoa, hắn không biết tên cứ gọi như vậy.
Ngồi ngay ngắn ngón tay dài đặt trên phím đàn bắt đầu đánh ra giai điệu thăng hoa học được trong cục lưu trữ, âm thanh ấm áp vang lên từ những phím đàn cất lên, chị em Thương Thảo ngây người cảm nhận, vừa nãy anh Nam nói không biết đánh đàn, quay đi quay lại đánh ra một bản nhạc hay không thể tả, một cảm giác thăng hoa dâng lên ở trong lòng hai chị em Thương Thảo.
- He he quen tay dần dần rồi, giai điệu cũng không tệ.
Buông tay khỏi những phím đàn Trần Thiên Nam hài lòng với chính bản thân mình, coi như có chút tài năng trên phương diện âm nhạc, con bé Thảo chồm tới nắm cổ tay hắn mà lắc lắc.
- Anh còn nói không biết đàn, ôi hoàng tử Piano, nếu anh mà không phải anh trai em thì đừng có hòng chạy khỏi tay em, dạy em đàn đi, khúc nhạc vừa rồi tên gì á sao em chưa nghe bao giờ?
- Ừm anh gọi nó là Giai Điệu Thăng Hoa, cảm hứng đánh ra thôi.
Trần Thiên Nam nói dối không chớp mắt, ánh hào quang này dĩ nhiên là phải phủ lên đầu mình, chẳng lẽ nói toạc ra là anh học lỏm được từ trong một hệ thống văn minh cấp độ 2 người ta lưu trữ lại, nói ra có người tin không? Mười người thì có đến mười một người không tin, vì thế việc quái gì phải làm cho rách việc, cứ đổ lên đầu mình là xong.
- Ôi anh trai của em, hoàng tử Piano.
Con bé Thảo như gặp người trời muốn vồ lấy Trần Thiên Nam mà ăn tươi nuốt sống, con bé Thương ở bên cạnh gật đầu lia lịa đồng tình.
- Anh Nam ăn mặc lịch sự đánh lại, em quay video đăng lên mạng, em đảm bảo bản Giai Điệu Thăng Hoa này sẽ nổi như cồn, không chừng anh có thể theo đuổi bước chân của nhạc sĩ thiên tài Beethoven, nhanh đi anh.
Con bé Thảo hai mắt sáng lên đột nhiên nhảy cẫng lên nói, Trần Thiên Nam xoa xoa cằm dưới sự thúc ép của hai chị em Thương Thảo hắn đành thay cho mình một bộ vest đen, mặc mỗi cái áo quần vẫn là quần cộc, chỉ cho chị em Thương Thảo quay phía sau lưng góc nghiêng gương mặt, để lộ hết ra sợ thành người nổi tiếng báo lá cải nó săn đón thì mệt, đi ăn que kem mút chùn chụt mai lại thấy có ảnh trên báo với tiêu đề nghệ sĩ âm nhạc cũng ăn kem như người thường, thì đúng là không còn gì để nói.
"Ting...ting..."
Hai chị em Thương Thảo đóng cửa phòng, thở cũng không dám thở mạnh chăm chú cầm điện thoại quay, âm thanh đàn Piano vang lên trong căn phòng, bản Giai Điệu Thăng Hoa kết thúc, Thảo bấm kết thúc video, xem lại không nhịn được mà nhìn Trần Thiên Nam cười hớn hở.
- Em sẽ tạo một nick Tik tok với cái tên Hoàng Tử Piano rồi đăng video lên, nhất định sẽ lên xu hướng.
Trần Thiên Nam không quan tâm lắm, cảm giác vẫn chưa hài lòng cho lắm về trình độ đánh đàn của mình, bản nhạc hay nhưng mà người đánh trình độ còn kém như hắn, thể hiện bài nhạc còn kém xa so với bản nhạc bên trong cục lưu trữ.
Nghĩ nghĩ một hồi hắn nói với con bé Thảo.
- Để anh đăng ký bản quyền cái đã, sau này thất nghiệp còn kiếm cơm...
Nhờ một ít quan hệ Trần Thiên Nam mất hai ngày để đăng ký bản quyền sở hữu Giai Điệu Thăng Hoa ở Cục Bản quyền tác giả, video đăng tải bản Piano Giai Điệu Thăng Hoa được con bé Thảo đăng tải lên mạng, quả nhiên được nền tảng Tiktok đẩy thẳng lên xu hướng, kênh Youtube chỉ trong ba ngày đã có hơn mười nghìn lượt đăng ký theo dõi, làm cho con bé Thảo nhảy cẫng lên vì vui mừng.
Bản Giai Điệu Thăng Hoa ở trong nước chỉ nổi bình thường, vượt ra nước ngoài tạo thành một cơn sốt giới âm nhạc, người ta còn ví bản Giai Điệu Thăng Hoa là bản nhạc hay nhất thế kỷ 21, Trần Thiên Nam đã lường trước được chuyện này, âm nhạc của văn minh cấp cao vẫn là một thứ gì đó khác biệt, chuyện này thuận theo lẽ thường.
- Hoàng Tử Piano là cậu?
- Không phải.
Trần Thiên Nam lắc đầu trả lời Kiều Loan, cái môi của Kiều Loan trong điện thoại chu lên.
- Còn nói dối, tớ xem rồi, nhất định là cậu tớ không thể nhầm được.
- Nick là của con bé Thảo đâu phải Nam đâu.
- Nhưng người trong video có phải là cậu?
- Ừ, đúng là tớ.
- A yêu cậu c·hết mất, không ngờ cậu còn tài lẻ dấu tớ, hôm nào tớ xuống nhất định phải tự đàn cho tớ nghe bản Giai Điệu Thăng Hoa nhé...
Trần Thiên Nam xoa xoa cằm, ánh hào quang này không nhận không được, ít nhất không thể để bản Giai Điệu Thăng Hoa c·hôn v·ùi trong một góc hệ thống lưu trữ được, phải phát ra ánh sáng thuộc về nó, hắn dính một tí ánh sáng cũng không thấy xấu hổ.
Bước ra sảnh chính của sân bay quốc tế Tokyo, bảy người được xe chuyên dụng của chính phủ Nhật Bản đón đi, Trần Thiên Nam ngắm cảnh sắc đường phố Nhật Bản gật gù không thôi, kỳ thi Olympic Vật Lý Quốc Tế ở Nhật Bản có bốn giải nhất cùng một thành viên đạt giải Nhì điểm cao điểm nhất được chọn tham gia, bốn nam một nữ cùng hai thầy cô của bộ Giáo Dục dẫn đoàn.
Nghỉ ngơi một ngày hôm sau đến nơi ban tổ chức IPhO, tổ chức kỳ thi Olympic Quốc Tế năm nay, mọi người tư thế đều sẵn sàng cống hiến hết mình, Trần Thiên Nam nhìn những học sinh đến từ hơn tám mươi quốc gia gật gù không thôi, gần bốn trăm học sinh tham gia kỳ thi này, sự cạnh tranh huy chương rất khốc liệt, Trần Thiên Nam không biết khả năng của mình nằm ở trong top nào, chỉ có cố gắng hết sức mình cho kỳ thi, phần thi được chia làm hai gồm thi lý thuyết và thi thực hành, nội dung gần gũi với cuộc sống hàng ngày...
Sân bay Nội Bài.
Kiều Loan chạy tới nhào người lên ôm chầm lấy Trần Thiên Nam, chú Sơn cô Linh cùng đám con bé Thương Thảo ở phía sau mỉm cười nhìn hai người, hắn cười tươi buông Kiều Loan ra, đem huy chương vàng đang đeo trên cổ đeo sang cho Kiều Loan.
- Tặng cậu cái huy chương, không biết có phải bằng vàng thật không nữa, sau này có túng thiếu quá mình mang đi cầm cố lấy tiền nuôi con.
- Hứ, ai thèm.
Kiều Loan nói vậy nhưng trên gương mặt là nụ cười rạng rỡ, hãnh diện vì người mình yêu tài giỏi, hai thầy cô dẫn đoàn nhìn cả hai cười lớn, đoàn Việt Nam năm nay đoạt hai huy chương vàng, ba huy chương bạc thành tích đứng thứ 5/81 quốc gia vùng lãnh thổ, những người khác cũng nhào tới chia sẻ niềm vui với người thân của mình trong kỳ thi Olympic Vật Lý Quốc Tế lần này.