Vu Lê cùng hoàng thượng sau khi xuất phát được một lúc, Vu Lai liền đến chỗ Thiền Vũ.
Kỳ quái là, Thiền Vũ cũng cưỡi ngựa đi đến chỗ gã, Vu Lai hỏi hắn ta: “Ngươi muốn đi đâu?”
“Đến đình Ngũ Lí.” Thiền Vũ thản nhiên nói.
Vu Lai cảnh giác nói: “Ngươi vào trong đó làm gì? Đừng hòng giở trò.”
Thiền Vũ buông tay: “Ta hẹn Nhiên Tiêu vào đó gặp mặt, nếu ngươi không cho ta đi, ta có thể truyền tin bảo hắn trở về.”
Vu Lê đã đi xa, Vu Lai không dám tự quyết định, lỡ như xảy ra biến cố, lấy thủ đoạn của Vu Lê, gã sẽ chết vô cùng thảm.
Vu Lai ngẫm nghĩ, thỏa hiệp: “Ta cùng đi với ngươi.”
Thiền Vũ gật đầu, nội tâm cảm thấy gã đang nói nhảm, đồ còn trong tay Vu Lai, nếu không phải thế hắn ta cũng sẽ không đến tìm gã.
Từ rừng Vạn Vật đến đình Ngũ Lí có hai con đường, một đường lớn, một đường nhỏ.
Nếu Diệp Nhiên Tiêu đi đường lớn, như vậy rất có thể sẽ chạm trán đám người hoàng thượng.
Nếu như đi nhỏ đường, vậy không thể gặp rồi.
Thiền Vũ giao quyền lựa chọn cho Diệp Nhiên Tiêu, hết thảy đều dựa vào hắn.
Nếu hắn đi đường lớn rồi phát hiện, quay đầu lại còn có thể tới kịp.
Nếu lựa chọn đường nhỏ...
Vậy thì đừng trách hắn ta.
Đối với hai sự lựa chọn này, Diệp Nhiên Tiêu không do dự chọn đường nhỏ. Lý do rất đơn giản, đường nhỏ gần, hắn muốn đi sớm về sớm.
Một ngày sau, Diệp Nhiên Tiêu đến đình Ngũ Lí.
Thiền Vũ xa xa trông thấy Diệp Nhiên Tiêu, chìa tay muốn đồ từ Vu Lai: “Hiện tại có thể cho ta được rồi.”
Vu Lai lấy thứ đó ra, Thiền Vũ muốn lấy, bị Vu Lai rút lại.
“Ngươi có ý gì?” Ngữ điệu Thiền Vũ không tốt, chất vấn.
Vu Lai đặt thứ đó lên bàn, nói: “Ngươi đừng vội sử dụng với hắn, kéo thêm chút thời gian.”
Vu Lai sở dĩ nói như vậy, là bởi vì hắn biết rõ thứ này vô dụng với Diệp Nhiên Tiêu.
Thiền Vũ thờ ơ đồng ý, không có ý định kéo dài thời gian.
Vu Lai vừa đi, Thiền Vũ đã đổ vong tình tán vào ly rượu, đặt chén ở đối diện.
Gã hầu dẫn Diệp Nhiên Tiêu vào phòng, Diệp Nhiên Tiêu thấy trong phòng chỉ có Thiền Vũ, hỏi: “Rốt cuộc là chuyện gì, nhất định ta phải tự mình đến một chuyến.”
Nụ cười gượng của Thiền Vũ biến mất, nét mặt ra vẻ cẩn thận: “Vội vàng như vậy làm gì? Ta gọi món ăn huynh thích nhất rồi, ngồi xuống ăn cùng ta đi.”
Diệp Nhiên Tiêu nhìn lên bàn, thấy toàn những món quen thuộc, cuối cùng vẫn ngồi xuống.
Tình cảm của Thiền Vũ với hắn thế nào, Diệp Nhiên Tiêu biết rõ. Chỉ có điều không thích là không thích, lần này nhất định phải nói cho rõ ràng.
Thiền Vũ gắp thức ăn, cười khẽ, dường như nhớ tới chuyện trước kia, hoài niệm nói: “Ta nhớ lần đầu tiên ta gặp huynh cũng là ở đây.”
Diệp Nhiên Tiêu không nói.
Thiền Vũ không để ý, nói tiếp: “Khi đó ta theo sư phó tới đây luyện võ, kết quả gặp được huynh, trước kia huynh không giống hiện tại...”
“Chuyện quá khứ đừng nhắc lại, chúng ta cũng đã lớn rồi, đừng tiếp tục quấn quýt nữa.” Diệp Nhiên Tiêu nhàn nhạt cắt lời Thiền Vũ.
Thiền Vũ ừ, giơ ly rượu lên: “Nói cũng đúng, chúng ta cùng uống một ly, để chuyện quá khứ trôi qua hết.”
Diệp Nhiên Tiêu ngầm chấp nhận, cầm lấy ly rượu trong tay, đưa tới bên miệng mình. Ngay lúc đó, Diệp Nhiên Tiêu hơi ngừng lại.
Lòng bàn tay Thiền Vũ đổ mồ hôi, bắt đầu khẩn trương.
“Rượu ngon.” Diệp Nhiên Tiêu cười cười, nhưng niềm vui không đạt tới đáy mắt.
Diệp Nhiên Tiêu uống một hơi cạn sạch, Thiền Vũ thở phào, nội tâm bắt đầu vô sỉ mong đợi.
Diệp Nhiên Tiêu uống xong, bắt đầu dùng bữa, không có gì khác thường.
Thiền Vũ căng thẳng, bắt đầu hoài nghi độ tin cậy của thuốc này.
Thiền Vũ thấy thế, khẽ gọi Diệp Nhiên Tiêu: “Nhiên Tiêu? Nhiên Tiêu?”
Diệp Nhiên Tiêu không có phản ứng, Thiền Vũ đỡ hắn lên, Diệp Nhiên Tiêu mở to mắt, ánh mắt tan rã vô thần.
Thiền Vũ buông lỏng cảnh giác, lấy độc tình từ trong áo ra, đang chuẩn bị lấy tình trùng, đột nhiên bị một chưởng đánh úp lại.
Thiền Vũ không kịp chuẩn bị, đã trúng tám phần lực của Diệp Nhiên Tiêu, độc tình bị đánh rơi xuống đất, tình trùng từ bên trong rơi ra.
Diệp Nhiên Tiêu không hề lưu tình, một cước giết chết.
Thiền Vũ che ngực, lau vết máu ở khóe môi, ngơ ngác hỏi: “Huynh... Không sao ư?”
Diệp Nhiên Tiêu cười lạnh: “Ta vốn tưởng rằng ngươi sẽ làm không làm loại chuyện này, xem ra ta nghĩ lầm rồi.”
“Ta...” Thiền Vũ há miệng muốn giải thích, nhưng huyết khí cuồn cuộn, yết hầu có cảm giác ngai ngái.
Diệp Nhiên Tiêu nắm cổ áo Thiền Vũ: “Lần này ngươi tìm ta rốt cuộc muốn làm gì?”
Thiền Vũ thấy vẻ mặt tuyệt tình của Diệp Nhiên Tiêu, chỉ biết hắn ta và Diệp Nhiên Tiêu đã xong rồi, tình cảm mười bảy năm của hắn ta với Diệp Nhiên Tiêu hoàn toàn bị xóa sạch.
Thiền Vũ mệt mỏi nhắm mắt lại, nói: “Hoàng thượng và người Vu tộc đến rừng Vạn Vật, bây giờ huynh đuổi đến, có lẽ còn kịp.”
Diệp Nhiên Tiêu nghe vậy nheo lại mắt, đẩy Thiền Vũ ra, không quay đầu bước dài đi ra ngoài.
“Nếu Tử Mặc xảy ra chuyện, ta sẽ không bỏ qua cho ngươi.”
Từ sau khi Lâm Tử Mặc mang thai tiểu bao tử, Diệp Nhiên Tiêu sợ mùi máu tươi trên người mình dọa Lâm Tử Mặc và Tiểu Tiểu Tô, đã lâu rồi hắn chưa thấy máu.
Xem ra hôm nay, phải phá lệ.
Lúc Vu Lê cách rừng Vạn Vật còn ba dặm, 300 người hoàng thượng phái đi sớm đã ẩn vào trong rừng.
Những người Diệp Nhiên Tiêu sắp xếp bên ngoài rừng Vạn Vật, binh lính bình thường chắc chắn không phải là đối thủ, cho nên Vu Lê phái mười người đi trước giải quyết bọn họ.
Nhiệm vụ của 300 người này rất đơn giản, phóng hỏa.
Kỳ Lân có sứ mạng của mình, bất luận như thế nào, nó sẽ không rời khỏi rừng Vạn Vật, trừ phi bị người cưỡng chế mang đi.
Rừng Vạn Vật rất lớn, 300 người giơ đuốc, lập tức phân tán ra, châm lửa bốn phía.
Lâm Tử Mặc dẫn Tiểu Tiểu Tô đi ăn cơm tối xong, thấy ánh trăng cũng không tệ lắm, ngẫm nghĩ lấy cớ ngắm trăng, dạy bé vài câu thơ cổ.
Đang dạy, đột nhiên Kỳ Lân vội vàng xông lại.
“Sao vậy?” Lâm Tử Mặc sờ sờ đầu của nó.
Kỳ Lân chọc chọc bắp chân Lâm Tử Mặc, lo lắng nói: “Ta cảm thấy trong rừng đã xảy ra chuyện.”
“Xảy ra chuyện gì?” Lâm Tử Mặc không xác định hỏi lại.
Ở bên cạnh, Diệp Hoa nghe được chuyện đó lập tức biến sắc, nói: “Thiếu nãi nãi, ta đi ra ngoài nhìn xem.”
“Không cần đi!” Tỳ Hưu xa xa chạy tới: “Rừng cháy rồi!”
Lâm Tử Mặc gọi Diệp Hoa lại, hỏi Tỳ Hưu: “Sao rừng có thể đột nhiên bốc cháy được?”
Tỳ Hưu nói: “Là Hoàng đế dẫn theo người của lão, còn có người Vu tộc.”
Vu tộc?
Lâm Tử Mặc truy hỏi: “Lửa lớn ra sao? Có thể chữa cháy kịp không?”
Tỳ Hưu lắc đầu: “Không còn kịp rồi, lửa sẽ nhanh chóng lan tràn ra.”
“Mục đích của hoàng thượng chính là Tiểu Kỳ, mục đích của Vu tộc thì càng không đơn giản, bọn họ không chỉ muốn Tiểu Kỳ, còn muốn con của ngươi.”
Lâm Tử Mặc sửng sốt, cho dù y có nghi vấn, tình huống trước mắt cũng không cho phép y hỏi quá nhiều.
Cơ Cố ôm Tiểu Tiểu Tô vào lòng: “Ta sẽ không để bọn họ ức hiếp Tiểu Tiểu Tô!”
Lâm Tử Mặc mím môi, đột nhiên kéo Cơ Cố ra bờ sông.
Cơ Cố bị kéo lảo đảo vài bước, che chở Tiểu Tiểu Tô trong lòng: “Cha vợ đại nhân, cha muốn làm gì?”
Đến bờ sông, Lâm Tử Mặc nói: “Không phải ngươi có rất nhiều hạt châu gì đó, ngậm vào có thể thở dưới nước sao?”
Cơ Cố móc ra một nắm hạt châu: “Là cái này sao?”
“Đúng.“ Lâm Tử Mặc tiếp nhận, hôn lên mặt Tiểu Tiểu Tô, rồi cạy miệng bé, cho bé ngậm lấy hạt châu.
Sau đó, y đẩy Cơ Cố vào nước: “Ngươi mau đưa Tiểu Tiểu Tô đi đi, đến Nhân Ngư tộc các ngươi.”
Cơ Cố không đồng ý, vừa muốn mở miệng đã bị Lâm Tử Mặc nghiêm khắc trừng mắt: “Dẫn nó đi!”
Tiểu Tiểu Tô hiểu rõ Lâm Tử Mặc muốn ở lại đây, lập tức không chịu, giãy dụa kịch liệt trong lòng Cơ Cố.
Cơ Cố không thể không thả Tiểu Tiểu Tô xuống, Tiểu Tiểu Tô sà vào lòng Lâm Tử Mặc, dù sắp khóc nhưng khuôn mặt nhỏ nhắn vẫn cố nghiêm túc: “Cha nhỏ, chúng ta cùng đi.”
“Được, cha đi với con.” Lâm Tử Mặc mỉm cười.
Tiểu Tiểu Tô đang vui vẻ, đột nhiên trời đất xoay chuyển, hôn mê bất tỉnh.
Lâm Tử Mặc thu tay lại, đưa Tiểu Tiểu Tô bị ngất xỉu vào lòng Cơ Cố: “Bảo vệ nó.”
Cơ Cố đang muốn đi, Lâm Tử Mặc kéo hắn lại, gọi Diệp Hoa qua: “Ta lo cho hai người bọn nó, ngươi cũng đi theo đi.”
“Không được đâu, thiếu nãi nãi, ta muốn ở lại đây bảo vệ ngài.”
“Ở đây có Tỳ Hưu, người bình thường không phải đối thủ của nó.” Lâm Tử Mặc nói: “Cơ Cố, cho Diệp Hoa một hạt châu.”
Cơ Cố nghe theo, Diệp Hoa còn đang do dự, Lâm Tử Mặc đạp hắn một cước: “Sao, lệnh của ta không phải là lệnh.”
“Vâng, nhưng thiếu nãi nãi...”
“Không nói có Tỳ Hưu ở đây, huống hồ những năm qua ta cũng học được vài thế võ, đối phó vài lính tôm tướng cua không có vấn đề gì.”
Diệp Hoa thấy Lâm Tử Mặc nói vậy, đành phải đi cùng với Cơ Cố và Tiểu Tiểu Tô.
Thấy ba người đã xuống nước, Lâm Tử Mặc mới an tâm.
Kỳ Lân phồng má tức giận, rất tức giận. Lâm Tử Mặc chạy nhanh trở về nhà gỗ.
Thấy Diệp Nhiên Tiêu còn chưa trở về, Lâm Tử Mặc thầm cảm thấy may mắn.
“Grừ!”
Tiếng gầm của muôn thú liên tục vang lên, Lâm Tử Mặc hoảng loạn, lửa đã sắp tới bên này, chắc hẳn rất nhanh sẽ đốt tới đây.
“Tiểu Kỳ, ta phải hỗ trợ thế nào?” Lâm Tử Mặc ôm lấy Kỳ Lân, Kỳ Lân là thánh thú, là chủ nhân của rừng Vạn Vật, có lẽ nó có cách.
Móng vuốt Kỳ Lân không an phận bới đất, đôi mắt nhỏ kiên định nói: “Ta có cách, ta có thể dùng...”
“Tiểu Kỳ!”
Kỳ Lân còn chưa nói xong, đã bị Tỳ Hưu quát bảo ngưng lại.
Lâm Tử Mặc không ép hỏi, lấy một thanh kiếm từ trong phòng ra, thanh kiếm này là lúc Diệp Nhiên Tiêu dạy y luyện võ đã dùng đến.
Hiện tại cầm trong tay, y có một cảm giác an toàn khó tả.
Lâm Tử Mặc đi đến chỗ biển lửa, Kỳ Lân và Tỳ Hưu cũng đi theo.
Đi chừng hai trăm thước, tất cả những động vật đều chạy tới bên này, vây lại một chỗ.
Nhìn cây cối bị cháy rụi cách đó không xa, tiếng kêu lách cách, Lâm Tử Mặc đột nhiên nhận ra, cảnh này, giống hệt trong giấc mơ của y.
Không, phải nói là lâu hơn, sáu năm trước y đã thấy được cảnh này.
Lâm Tử Mặc không ngờ, cảnh này lại trở thành hiện thực.
Lâm Tử Mặc nghe được tiếng bước chân, động vật vây quanh y, nói: “Tranh thủ lửa còn chưa đốt tới bên này, các ngươi chạy mau đi.”
Ý định sẽ ra ngoài, không có một ai, không có một con vật nào nguyện ý đi.
“Rừng Vạn Vật là nhà của chúng ta, lúc này mà bỏ đi, chúng ta không còn nơi nào để đi cả.”
“Đúng vậy, trước kia loài người thường xuyên vào đây quấy rầy thanh tĩnh của chúng ta, lần này càng quá đáng, lại dám phóng hỏa.”
“Thay vì ở đây ngồi chờ chết, không bằng chúng ta liều mạng với bọn họ.”
Các con vật này tình nguyện cá chết lưới rách, không muốn rời đi lúc này.
Lâm Tử Mặc thở dài, loài người, động vật, thực vật, đều do tự nhiên tạo ra.
Nhưng hoàng thượng vì lòng vị kỷ của mình, phóng hỏa thiêu hủy rừng Vạn Vật, thương tổn động vật, muốn bắt được thánh thú Kỳ Lân.
Lâm Tử Mặc siết chặt nắm tay, hít sâu một hơi, dù biết năng lực mình có hạn, nhưng vẫn muốn cố gắng hết sức thủ hộ Kỳ Lân và những động vật này.
Tiếng bước chân càng ngày càng gần, ảnh ngược của đám cháy hiện lên trong mắt Lâm Tử Mặc, dần dần bị binh khí lạnh lùng bao vây.
Đối với đám binh sĩ cầm binh khí, những động vật không e ngại, như đã sớm chịu đựng đủ, nhào tới cắn xé.
Lâm Tử Mặc cũng giơ kiếm xông lên, Tỳ Hưu bảo Kỳ Lân ở lại đây không được nhúc nhích, mở miệng to như chậu máu, nhào qua cắn chết hai tên lính.
Nội tâm Tỳ Hưu oán niệm họ đã lâu, bọn người này luôn muốn thương tổn Tiểu Kỳ, nó nhất định phải cắn chết hết.
Đại Béo và Nhị Béo vốn đang ngủ ngon giấc trong phòng, đột nhiên cảm thấy không ổn, giật mình tỉnh lại.
Chúng nó bay chầm chậm ra ngoài, phát hiện rừng đang cháy rồi.
Lâm Tử Mặc không ở đây, hai chim lập tức hoảng hốt.
Kim Điêu kịp thời bay tới, đưa lưng về phía Đại Béo và Nhị Béo: “Ta đưa bọn ngươi tới chỗ an toàn, nhanh nằm lên lưng ta.”
Đại Béo hỏi: “Tử Mặc đâu? Tử Mặc đi chưa?”
“Hắn không ở đây, hắn ở phía trước.” Kim Điêu thành thật trả lời.
Đại Béo và Nhị Béo liếc nhau, bay về phía trước.
Kim Điêu nóng nảy: “Đằng trước rất nguy hiểm, các ngươi nhanh theo ta đi.”
Đại Béo liếc Kim Điêu, hừ nói: “Ngươi là con chím xấu xa, vô tâm vô phế.”
Kim Điêu: “...”
Kim Điêu chỉ đành đi theo.
Lâm Tử Mặc giết người đỏ cả mắt, đây là lần đầu tiên y giết người, nhưng nội tâm lại không hề sợ hãi.
Khí thế Tỳ Hưu không ai có thể địch lại, binh lính thương vong nặng nề, đột nhiên vài hắc y nhân từ trên không xuất hiện, Lâm Tử Mặc cả kinh.
Một binh sĩ nhân cơ hội chém trúng cánh tay trái Lâm Tử Mặc.
Lâm Tử Mặc đá gã ngã lăn ra, một kiếm lấy mạng.
Trong tay mỗi hắc y nhân đều có một sợi xích cực to, họ quơ sợi xích quấn quanh Tỳ Hưu, vây nó ở bên trong.
Tỳ Hưu không ngốc, lập tức muốn đào thoát, lại đột nhiên thấy hắc y nhân phát lực, xiềng xích nhanh chóng buộc chặt, hình thể Tỳ Hưu lớn, thoát không được.
Xiềng xích bình thường Tỳ Hưu đương nhiên có thể cắn, nhưng xiềng xích trong tay hắc y nhân lại do huyền thiết và kim cương đúc thành, Tỳ Hưu giãy dụa.
Xiềng xích dần dần buộc chặt, tiếng gầm gừ của Tỳ Hưu càng lúc càng lớn, Lâm Tử Mặc muốn chạy tới hỗ trợ, đột nhiên một cây kiếm bay tới, cắm phập vào bên chân y nhằm ngăn cản bước chân.
Lâm Tử Mặc ngẩng đầu, Vu Lê đứng đó, âm trầm nói: “Ta khuyên ngươi tốt nhất đừng nhúc nhích.”
Kỳ Lân chạy tới, dùng răng nhỏ của mình cắn sợi xích.
“Tiểu Kỳ, ngươi cắn không nổi đâu, nhanh đi tìm một chỗ ẩn nấp đi.”
Kỳ Lân kêu rên, mắt to đầy nước mắt, nó nhìn quanh bốn phía, rất nhiều động vật đang hấp hối nằm dưới đất, sắp chết rồi.
Lâm Tử Mặc thấy Vu Lê ăn mặc quỷ dị, nhớ tới lời Tỳ Hưu, hỏi: “Ngươi là người Vu tộc?”
“Không sai.”
“Ha ha ha ha ha, Kỳ Lân! Kỳ Lân! Trẫm rốt cuộc tìm được Kỳ Lân rồi!”
An Yến cười liều lĩnh, vừa cười một vừa muốn bắt Kỳ Lân.
“Đừng động vào nó!” Lâm Tử Mặc bổ nhào qua, nhưng động tác Vu Lê nhanh hơn, giơ tay bắn ra, hai cây ngân châm thật nhỏ nhắm thẳng về hướng huyệt thái dương và trái tim của Lâm Tử Mặc.
“Mặc Mặc!”
“Mặc Mặc!”
Thời điểm ngàn cân treo sợi tóc, Đại Béo và Nhị Béo tiến lên, Lâm Tử Mặc còn chưa kịp phản ứng, đã nghe được hai tiếng gọi vô cùng quen thuộc.
Lâm Tử Mặc xoay người, không dám tin nhìn Đại Béo và Nhị Béo dưới đất, Lâm Tử Mặc quỳ xuống, nâng thân thể nhỏ của Đại Béo và Nhị Béo lên.
Chiếc bụng mềm mại của Đại Béo và Nhị Béo, đều bị cắm một cây ngân châm thật nhỏ dẫn đến mất mạng.
Đại Béo và Nhị Béo vô thần nhìn Lâm Tử Mặc, mỏ hơi hé ra, nhưng không nói nên lời, vĩnh viễn nhắm mắt lại.
Mắt thấy chim mình yêu tử vong, Kim Điêu kêu rên, bay quanh vài vòng trên không trung, sau đó thổ huyết, rơi xuống đất, không động đậy được nữa.
Lâm Tử Mặc gần như sụp đổ, đôi mắt trở nên đỏ đậm, siết chặt tay kêu lên ken két.
Chết.
Trong đầu Lâm Tử Mặc bị từ này chiếm hết, cũng không còn khả năng suy nghĩ nữa.
Lâm Tử Mặc nhặt kiếm lên xông đến chỗ An Yến đang muốn bắt Kỳ Lân, An Yến gào to: “Hộ giá!”
Bọn lính lập tức chạy tới, Vu Lê lật tay, mười mấy cây ngân châm bắn xuyên qua, bọn lính đều ngã xuống đất.
“Ngươi!” An Yến kinh ngạc nhìn Vu Lê.
Vu Lê buông tay, Lâm Tử Mặc giơ lên kiếm đâm vào trái tim An Yến, An Yến há mồm, không cam lòng a a vài tiếng.
Lâm Tử Mặc rút kiếm ra, máu bắn tung toé, Lâm Tử Mặc lại đâm vào, rút rồi lại đâm.
Như thế mấy lần, Lâm Tử Mặc mới chậm rãi hoàn hồn. Trước ngực An Yến đã bị máu nhuộm đỏ.
Kỳ Lân kêu lên hai tiếng, chạy tới cọ cọ chân Lâm Tử Mặc, sau đó nhìn Tỳ Hưu, như đã hạ quyết tâm.
Kỳ Lân ngửa mặt lên trời hú dài, đây là âm thanh Lâm Tử Mặc chưa từng nghe qua.
Sắc bén lại trang nghiêm.
Quanh thân Kỳ Lân bắt đầu có một vòng trắng bao phủ, bọc lấy nó, dần dần, khung xương Kỳ Lân kéo dài ra, thân hình trở nên cao lớn.
Lâm Tử Mặc kinh ngạc mở to mắt, bây giờ Kỳ Lân và hình Kỳ Lân thêu trên y phục Hoàng thất giống nhau như đúc, nhưng càng uy phong, càng soái khí hơn.
Kỳ Lân lại hú dài, ánh sáng trắng bắt đầu từ người nó phát ra ngoài, dần dần mở rộng, cho đến khi bao phủ cả rừng Vạn Vật.
Như một bộ phim tua ngược, tất cả các nơi ở rừng Vạn Vật bắt đầu được phục hồi như cũ, được chữa lành.
Những động vật đã chết chợt mở to mắt, cây cối bị thiêu hủy cành lá lại dài ra, lửa đỏ biến mất toàn bộ, thay vào đó là mưa rào.
Thi thể Đại Béo và Nhị Béo dần dần biến mất, thay vào đó là hai quả trứng chim.
Lâm Tử Mặc chạy đến, nâng trứng chim lên, cọ vào mặt, vẫn còn ấm, chứng tỏ bên trong quả thật có một sinh mạng đang trưởng thành.
Kim Điêu chậm rãi tỉnh lại, chỉ ngây ngốc nhìn trứng chim trong tay Lâm Tử Mặc, từ trứng chim nó nghe được mùi của Đại Béo.
Lâm Tử Mặc rất vui, bên tai lại vang lên tiếng Tỳ Hưu rống to.
Ánh sáng trắng biến mất, Lâm Tử Mặc phát hiện thân hình Kỳ Lân bắt đầu thu nhỏ lại, thu nhỏ lại, cho đến khi chỉ bé bằng một con mèo con.
Kỳ Lân hít thở khó khăn, nó lấy toàn bộ tính mạng mình cho rừng Vạn Vật, cho nên hiện tại nó cực kỳ suy yếu.
“Vụt ——” Vu Lê xuất hiện trước mắt Lâm Tử Mặc. Lâm Tử Mặc chưa kịp bắt lấy góc áo của hắn ta thì Kỳ Lân đã bị Vu Lê bắt được.
Đây là phản ứng nhanh nhất của Lâm Tử Mặc từ khi sinh ra tới giờ, y nhanh nhẹn xoay người, kéo lấy y phục của Vu Lê, khuôn mặt bị che khuất sau mũ choàng của Vu Lê bị lộ ra.
Đối mắt với Vu Lê, Lâm Tử Mặc ngây ngẩn cả người, Vu Lê thừa cơ tránh đi, nhanh chóng đào tẩu.
Gương mặt đó, Lâm Tử Mặc rất quen thuộc.
Mặt Vu Lê, rõ ràng có tám phần giống Diệp Nhiên Tiêu.
Đợi Lâm Tử Mặc kịp phản ứng, Vu Lê đã chạy xa.
“Xào xạc —— “
Lâm Tử Mặc nghe sau lưng có tiếng bước chân đạp lên lá cây, quay đầu lại thấy được một người quen không ngờ tới.
“Là ông?!”
“Ta vẫn tới chậm một bước.” Tiêu Thế Ôn thở dài nói.