Sắp đến sinh nhật Ninh Thành, giờ nghỉ ngơi, Doãn Thiên bận rộn suy nghĩ nên tặng người ta cái gì.
Thân thể đã tặng rồi, hơn nữa làm chuyện đó trong doanh trại chống khủng bố cũng không thực tế lắm.
Mua một chiếc vòng tay bạch ngọc tặng lại cũng được, nhưng có vẻ tối kiến đạo văn. Mặt khác thành cũ Ca Ba Nhĩ không thể so sánh với thành phố C, đầu đường cuối ngõ hoàn toàn không có tiệm trang sức cao cấp.
Đang rầu rĩ, Ngải Nhĩ Đề đề nghị, “Là em thì em tặng nhà.”
“… Có tiền cũng vô ích, chúng ta huấn luyện cả ngày, thời gian đâu mà tìm mua nhà?”
“Nếu anh mua nhà ở Kashgar thì em cam kết tìm được cho anh căn giá trị nhất chỉ trong một ngày!”
Khóe miệng Doãn Thiên giật một cái, Kashgar là quê nhà của Ngải Nhĩ Đề, thân là công tử giàu hai đời ở địa phương, hiển nhiên cu cậu có thể dựa vào quan hệ, nhanh chóng tìm được căn nhà phù hợp, nhưng vấn đề là…
Doãn Thiên nghĩ, tau mua nhà ở Kashgar làm quái gì?
Ngải Nhĩ Đề mỹ mãn nói, “Mua không mua không? Đúng lúc nhà em cũng định sang năm mua cho em một căn làm quà tân hôn, anh mua tặng anh Ninh Thành thêm một căn ở Kashgar, sau này bọn mình có thể gặp gỡ thường xuyên!”
“Hóa ra mầy giật dây anh tặng nhà chỉ để sau này anh và Ninh Thành đến làm hàng xóm với mầy thôi hả?”
“Hề hề hề!”
Doãn Thiên hơi bị cạn lời, bèn lảng sang chuyện khác, “Mầy mới 19 tuổi mà đã mua nhà tân hôn rồi sao? Có người yêu chưa?”
“Có rồi.” Ngải Nhĩ Đề vô thức sờ sờ túi áo, sực nhớ điện thoại đã bị tịch thu, đành phải xoa xoa hai tay, đáp, “Bạn học hồi tiểu học của em, bọn em quen nhau lâu lắm rồi. Ba mẹ em nói cứ mua nhà trước, sửa sang xong, đợi lần tới em nghỉ phép thì về động phòng.”
Doãn Thiên sặc ở chữ “động phòng” này.
Mãi đến ngày sinh nhật Ninh Thành, Doãn Thiên vẫn chưa nghĩ ra phải tặng cái gì. Buổi tối cùng Ninh Thành ra sân luyện tập vượt chướng ngại vật, Ninh Thành ấn cậu vào thang cứu hộ hôn môi, nói quà cáp không quan trọng, hôn là được.
Ninh Thành là cung nhân mã, sau sinh nhật đã là cuối tháng 11 rồi.
Mấy ngày cuối của đợt huấn luyện, các đội viên đặc công khá rảnh rỗi, đội viên dự bị chống khủng bố lại phải tranh đấu một mất một còn để được nhận vào đội đặc nhiệm.
Chọn 30 người nổi bật nhất trong 3 đội để nhận vào 4 đội đặc nhiệm Một, Hai, Ba, Bốn. Những người bị đào thải sẽ phải rời khỏi doanh trại chống khủng bố Ca Ba Nhĩ, quay về đơn vị cũ hoặc tiếp tục ở lại doanh trại, chờ tới đợt tuyển chọn mấy tháng sau.
Ngải Nhĩ Đề thề phải vượt qua tuyển chọn, kề vai chiến đấu cùng thượng úy Mãi Mãi Đề của đội đặc nhiệm số Một.
Đêm trước ngày sát hạch, Ninh Thành và Doãn Thiên đặc biệt gọi cậu vào ký túc xá của đội viên Liệp Ưng, cùng nhau truyền dạy kinh nghiệm sát hạch cho cậu như nhồi vịt. Cậu rất phấn khởi, tuy nghe chẳng hiểu gì nhưng vẫn luôn miệng nói, “Yên tâm, tháng sau chắc chắn em sẽ đi làm nhiệm vụ cùng các anh!”
Kỳ sát hạch của đội đặc nhiệm chống khủng bố kéo dài 4 ngày, mỗi ngày đều có rất nhiều đội viên bị đào thải. Doãn Thiên nhìn thấy bóng dáng của chính mình trên người họ, không khỏi cũng lo lắng theo.
Ngải Nhĩ Đề phát huy rất tốt, tổng thành tích 3 ngày đầu lọt vào top 5, được tuyển thẳng vào đội đặc nhiệm là chuyện ván đã đóng thuyền.
Nhưng ngày cuối cùng, biểu hiện của cậu lại vô cùng kém, sắc mặt cũng rất khó coi. Sau khi hoàn thành hạng mục tác chiến vượt chướng ngại cuối cùng, cậu đột ngột ngã xuống, bất tỉnh nhân sự.
Doãn Thiên và Ninh Thành vào bệnh viện quân đội thăm nom, lúc này mới biết bệnh dạ dày của cậu tái phát, đau đớn suốt cả ngày trời.
Bác sĩ lắc đầu cảm thán, “Hạng mục ngày cuối là nặng nhất, chẳng biết cậu ấy kiên trì bằng cách nào.”
Ngải Nhĩ Đề mặt mũi tái nhợt nằm trên giường, nói còn chẳng nên lời, dường như chàng lính trẻ quả quyết dữ dội lao về vạch đích vài tiếng trước hoàn toàn không phải là cậu.
Ngày hôm sau, thành tích sát hạch được công bố, Ngải Nhĩ Đề lửng lơ ở số 30, vừa khéo vào được đội đặc nhiệm.
Ngày đầu tiên của tháng 12, các đội viên huấn luyện tuyển chọn Liệp Ưng và các đội viên mới của đội đặc nhiệm cùng báo danh về đơn vị của mình.
Danh sách tổ đặc nhiệm số Một bất ngờ lại có Ninh Thành, Doãn Thiên, Quách Chiến, Chu Tiểu Cát, Giang Nhất Chu, Vương Ý Văn, Ngải Nhĩ Đề.
Ngải Nhĩ Đề vô cùng phấn khởi, Doãn Thiên lại hơi ngờ vực, “Sao tổ mình lại ở cùng nhau hết thế này?”
Tần Nhạc giải thích, “Đội trưởng Lạc muốn các cậu rèn luyện cách phối hợp ăn ý trong thực chiến nên các tổ không bị chia ra nữa.”
Bầu không khí của đội đặc nhiệm hoàn toàn khác với đội dự bị, các sĩ quan luôn nghiêm nghị, rất ít cười nói, ngay cả thượng úy Mãi Mãi Đề cũng thu hồi nét tươi cười, sắc mặt khi giao nhiệm vụ rất nghiêm túc, mỗi vấn đề an toàn đều được cường điệu ít nhất ba lần, còn đích thân kiểm tra áo chống đạn của đội viên mới.
Doãn Thiên, Ninh Thành và Ngải Nhĩ Đề cùng tổ, mặc áo chống đạn vừa dày vừa nặng, đi tuần tra cùng các đội viên cũ.
Một tiểu đội tuần tra gồm 12 người, ai cũng cầm khiên chống đạn, vai đeo súng tự động có đạn. Khiên chống đạn này khác với các loại khiên chống đạn Doãn Thiên từng thấy, toàn thân đen kịt, bên ngoài phủ đầy mũi dùi sắc nhọn, khi gặp tình huống khẩn cấp, 12 tấm khiên sẽ hợp thành một bức tường chống bom đạn kết hợp công kích cực kỳ chắc chắn.
Không ít thành phố then chốt cũng có cảnh sát vũ trang tuần tra, nhưng cảnh sát ở thành phố thường xếp hàng chỉnh tề, cầm khiên chống đạn trong suốt, đeo dùi cui bên hông, súng bắn ra chỉ là đạn trống.
Ngay cả thành phố K ở Tây Nam vừa trải qua cuộc khủng bố đẫm máu mấy năm trước, không phải cảnh sát tuần tra nào cũng được mang súng.
Đội hình của đám Doãn Thiên được bố trí tương tự với “quân tác chiến tiên phong”, các đội viên xếp thành hình tam giác trông có vẻ rời rạc, nhưng ai cũng chăm chú cực kỳ, hệt như thợ săn cảnh giác quan sát vị trí được phân công, kết hợp với nhau tạo thành chiếc máy quét khổng lồ, cơ hồ không có góc chết.
Tới cuối ngày, gần như áo lót của ai cũng ướt sũng mồ hôi.
Doãn Thiên nằm trên giường hô, “Đúng là mệt hơn cả huấn luyện mà!”
“Vớ vẩn.” Ninh Thành cởi áo lót ném vào chậu, “Huấn luyện chỉ mệt trên cơ thể, còn bây giờ là tinh thần căng thẳng tột độ.”
“Tổ tuần tra của các anh có gặp tình huống nào không?” Chu Tiểu Cát có vẻ hơi bất an, “Buổi chiều bọn em đi tuần, tổ trưởng đột ngột hô ngừng, nói là phát hiện mục tiêu khả nghi. Lúc ấy em cảm giác chân tóc cũng cứng lại luôn, tay run lẩy bẩy, chỉ sợ đạn bắn ra từ trong hẻm hoặc nhà cao tầng. Cũng may là chỉ sợ bóng sợ gió, tổ trưởng dẫn người đi xem, hóa ra là người bán rong, trốn trốn tránh tránh để bán pháo chuột.”
“Tổ bọn anh cũng xảy ra một chuyện.” Giang Nhất Chu nói, “Đám trẻ con tự nhiên xông tới, tổ trưởng lập tức ra lệnh lùi về phía sau. Cuối cùng phát hiện đám nhóc kia chỉ chạy ra chơi thôi, không buộc thuốc nổ trên người. Anh hỏi tổ trưởng tại sao phải lùi lại mà không tạo thành đội hình phòng ngự, ảnh nói không được hướng mũi dùi về phía trẻ em, đây là nguyên tắc cơ bản của đội.”
“Nhưng nếu đám trẻ con đó buộc thuốc nổ trên người thật thì sao?” Doãn Thiên hỏi.
Giang Nhất Chu trầm ngâm một lát, thở dài đáp, “Tôi cũng hỏi vấn đề này, ảnh không trả lời thẳng, chỉ nói là bất kể thế nào vẫn phải bảo vệ trẻ em.”
“Hôm nay một cựu binh sĩ trong tổ bọn tôi kể, đồng đội của ảnh bị trẻ em nổ chết.” Vương Ý Văn bưng ly nước, ánh mắt ngỡ ngàng, “Ảnh nói người đồng đội đó cứu được một đứa bé, bé gái. Trên đường bế cô bé tới bệnh viện thì phát nổ.”
“Lúc cứu đứa bé, anh ấy không kiểm tra sao?” Ninh Thành hỏi.
Vương Ý Văn gật đầu, rồi lại lắc đầu, “Kiểm tra rồi.”
“Thế thì tại sao…”
“Thuốc nổ giấu ở, giấu ở chỗ đó.”
Vương Ý Văn không nói rõ, nhưng mọi người đều hiểu.
Họ sinh ra ở thời bình, lớn lên trong hoàn cảnh điều kiện vật chất ngày càng sung túc.
Có người đến từ gia đình giàu có, từ nhỏ cơm áo vô lo. Có người tuy nhà nghèo, thường xuyên bị khinh rẻ, nhưng chưa bao giờ phải lo cho tính mạng của mình.
Suốt thời thơ ấu, thậm chí cả thời thiếu niên, phiền não lớn nhất của họ có lẽ chỉ là các bài thi, suy nghĩ xem buổi tối kéo bè đi đánh lộn ở đâu, theo đuổi bạn gái ra sao, cuối tuần đến quán net nào tổ đội đánh quái…
Buộc bom trên người, thậm chí giấu bom trong cơ thể bé gái, những chuyện này vĩnh viễn chỉ xuất hiện trên TV.
Mà địa điểm trên TV là Trung Đông xa xôi, chứ không phải Nam Cương cùng tổ quốc.
Hồi lâu, Quách Chiến nói sang chuyện khác, “Bây giờ chúng ta vẫn còn khá rảnh, ban ngày tuần tra xong thì buổi tối được nghỉ ngơi. Hình như đội viên cũ còn phải làm nhiệm vụ khẩn cấp mỗi tối.”
Một lát sau, Chu Tiểu Cát khẽ hỏi, “Truy bắt phần tử khủng bố phải không?”
“Ừ, nghe nói đều ra quân vào buổi tối.” Ninh Thành cởi nốt quần dài, sai phái Doãn Thiên, “Đi đun mấy bình nước nóng cho tôi.”
Cuối cùng không khí mới sôi nổi hơn một chút, Doãn Thiên Doãn Thiên ngồi dậy, cầm bốn bình nước, vừa ngáp vừa nói, “Tôi đun nước cho cậu, cậu giặt quần áo cho tôi đấy.”
“Chốt.” Ninh Thành lập tức nói, “Giặt cả quần lót cho cậu luôn.”
Ngày hôm sau, trước khi lên đường tuần tra, thượng úy Mãi Mãi Đề không xuất hiện, không khí trong đội cũng rất trầm trọng.
Lúc thay áo chống đạn, Doãn Thiên lén hỏi Ngải Nhĩ Đề, “Có thấy đội mình hơi kỳ kỳ không?”
Ngải Nhĩ Đề thở dài, khẽ đáp, “Nghe nói nửa đêm hôm qua có đội viên đang dỡ bom thì phát nổ, bị thương nghiêm trọng, đến giờ vẫn đang cấp cứu. Thượng úy Mãi Mãi Đề canh giữ ở bệnh viện cả đêm, sáng nay em nghe nói hình như đội viên ấy khó qua khỏi.”
Doãn Thiên chợt cảm thấy cổ họng khô khốc.
Ngải Nhĩ Đề nói tiếp, “Anh ấy là sĩ quan người Hán giống các anh đấy, là chuyên gia phá bom và gỡ đạn, haizz…”
Ninh Thành đã thay áo chống đạn, cài thật chặt mũ giáp, xách súng trường hỏi, “Tối qua là nhiệm vụ gì thế?”
Ngải Nhĩ Đề lắc đầu, “Không rõ lắm, nhưng chắc là rất quan trọng, không thì thượng úy Mãi Mãi Đề cũng không đích thân chỉ huy đâu.”
Đúng lúc đó, đội trưởng đội tuần tra hô vài tiếng bên ngoài, một nửa tiếng Duy một nửa tiếng Hán, Doãn Thiên và Ninh Thành nghe không hiểu, Ngải Nhĩ Đề lại vội vã cài mũ giáp nói, “Đi thôi, muộn là bị mắng đấy.”
Buổi tuần tra hôm đó, Doãn Thiên vẫn rất nặng nề, lúc thì nhớ tới chuyên gia phá bom chưa rõ sống chết, lúc thì nghĩ đến các phần tử khủng bố cùng hung cực ác, lúc lại mường tượng cảnh bản thân mình bôn ba nhận nhiệm vụ chiến đấu…
Bởi không tập trung, đường nét của tất cả mọi người xung quanh cậu đều khá mơ hồ. Thỉnh thoảng định thần nhìn kỹ, căng thẳng quan sát người qua lại đầu đường cuối ngõ, cậu cứ nghi thần nghi quỷ, cảm giác ai cũng là phần tử khủng bố.
Lúc nghỉ ngơi thay ca, Ninh Thành thấy mặt cậu xanh mét, hỏi cậu sao thế, cậu cũng chẳng nói được thành lời.
Đâu thể bảo rằng “Tôi sợ lắm” được?
Hồi tập huấn ở Vân Nam và Tây Tạng, cùng lắm chỉ khổ và mệt chứ không sợ chết. Bây giờ đến Nam Cương, bước trên phố lớn ngõ nhỏ ngập tràn nguy hiểm, mới bàng hoàng nhận ra mình không dũng cảm như trong tưởng tượng.
Chỉ biết sợ bóng sợ gió, da đầu căng chặt, hai tay run rẩy, tim đập thình thình.
Khác hẳn với các đặc công đã được huấn luyện nghiêm chỉnh, không màng sống chết.
Cậu cảm thấy hơi buồn bã.
Chẳng mấy người dám dựng ngón giữa ngay trước mặt Tử Thần.
Nhưng có người sẽ kiên cường đè nén sợ hãi trong lòng, run run rẩy rẩy, nhưng vẫn thẳng lưng đối diện với Tử Thần, không hề chùn bước.
Doãn Thiên tự giễu nghĩ bụng, cùng lắm mình chỉ được đến thế mà thôi.
Cậu không biết rằng, trong những năm tháng hòa bình này, chỉ được “đến thế” cũng đã là vô cùng dũng cảm.Hết chương 58