Năm Tháng Trong Tiếng Đạn

Chương 3: Sóng gió trong nhà tắm



Theo như lời đồn, trung đội Bảy quả thực không phải trung đội chính thức của Liệp Ưng, thậm chí cả cái tên “Trung đội Bảy” cũng do Lương Chính tạm thời đặt cho.

Đội trưởng là chính hắn, đội phó là Tần Nhạc, đội viên là 50 thằng nhỏ trong danh sách huấn luyện tuyển chọn.

So với đặc công đích thực, đội viên huấn luyện tuyển chọn gọi dễ nghe thì là người mới, gọi khó nghe thì là gà nhép, cả Ninh Thành Quách Chiến xuất sắc nhất mà so với thành viên chính thức của Liệp Ưng thì cũng không trụ nổi ba chiêu.

Cho nên gọi trung đội Bảy là trung đội gà nhép cũng rất chính xác.

Lúc trước Lạc Phong điều Lương Chính và Tần Nhạc từ trung đội Một tinh anh ra huấn luyện tân binh, Lương Chính nhất quyết không chịu, hàm hồ nói hoặc là ở lại trung đội Một, hoặc là chuyển nghề, căng thẳng tới nỗi Tần Nhạc phải vội vã giải hòa, Lạc Phong lại cười nói, “Thế hả, thế cậu chuyển nghề đi.”

Lương Chính tức khắc sầm mặt.

Lạc Phong dựa vào lưng ghế, mười ngón đan xen, chậm rãi nói, “Phạm sai lầm thì phải bị phạt, cậu và Tần Nhạc gây ra chuyện lớn như thế, tôi lấy lý do gì để giữ các cậu ở lại trung đội Một? Đám Vương Nhất Cách mà biết thì có mắng tôi là nuông chiều Lương đội trưởng Lương Chính cậu không?”

Lương Chính sầm mặt chuyển thành đỏ mặt, trợn mắt lườm Tần Nhạc.

“Được rồi, còn muốn ở lại đại đội Liệp Ưng của tôi thì huấn luyện đám nhóc tân binh cho giỏi vào.” Lạc Phong khép hờ mắt, trông khá lười nhác, “10 tháng sau mang thành tích đến gặp tôi, nếu tôi hài lòng thì cậu và Tần Nhạc quay về trung đội Một, tiếp tục làm đội trưởng đội phó, nếu tôi không hài lòng…”

“Tôi đi!” Lạc Phong còn chưa dứt lời, Lương Chính đã nghiêm trang đáp, “Tôi đi huấn luyện tân binh, anh còn gì không hài lòng nữa?”

Lạc Phong nở nụ cười, khóe mắt khẽ cong lên, tạo cảm giác vừa hào hùng vừa mềm mỏng.

Yết hầu Lương Chính lăn lộn, vẻ mặt lúng túng, ngập ngừng một lát mới lạnh lùng hỏi, “Trung đội Một của tôi và Tần Nhạc thì sao? Nhiệm vụ quan trọng giao cho trung đội Hai?”

“Yên tâm, xưa nay tôi vẫn bình đẳng với trung đội Một và Hai, Vương Nhất Cách và cậu, tôi đã thiên vị ai chưa?” Lạc Phong nói rất chậm, giọng điệu trầm trầm, chẳng hề có phong cách đội trưởng đại đội đặc công kiên cường bất khuất, “Trong thời gian cậu và Tần Nhạc vắng mặt, tôi sẽ kiêm nhiệm chức đội trưởng trung đội Một.”

Tần Nhạc nhíu mày, Lạc Phong tự dẫn dắt đội ngũ là chuyện rất hiếm thấy.

Lương Chính cũng nhíu mày, bán tín bán nghi, “Anh?”

“Tôi?” Lạc Phong nhếch miệng, “Sao? Sợ tôi không dẫn dắt được các anh em trung đội Một của cậu à?”

“Không phải…” Thái dương Lương Chính giật một cái, định nói thêm gì đó, nhưng cuối cùng không thốt ra, chỉ bảo, “Được rồi, nhưng nếu trung đội Một có nhiệm vụ khẩn cấp gì thì anh, anh cứ báo cho tôi một tiếng.”

Lạc Phong chỉ cười mà không đáp.

Cho nên thân phận thật sự của Lương Chính là đội trưởng tiền nhiệm trung đội Một tinh anh, lại bị đày tới “Trung đội Bảy” huấn luyện tân binh bởi vì mắc lỗi ngay trong thời khắc mấu chốt.

Về phần lỗi gì thì rất ít người biết, đám binh sĩ cấp thấp trong đội cấp dưỡng tất nhiên cũng không biết, tin vỉa hè truyền tới truyền lui, lọt vào tai đội viên huấn luyện tuyển chọn thì lại thành, “Lương Chính thi hành nhiệm vụ mắc phải sơ suất nghiêm trọng, bị cưỡng chế giáng chức tự suy ngẫm.”

Doãn Thiên khinh bỉ nghĩ: Ôi dời, thì ra là một gã quan lại mắc tội.

Lương Chính không biết đám nhóc tân binh đồn đoán về mình trong nhà tắm, canh thời gian thổi còi tập hợp bên ngoài, còn lớn giọng quát, “Định tắm bao lâu nữa? Tróc da chưa? Tôi đếm tới 10, ai không ra thì đêm nay trần truồng mà huấn luyện!”

Xưa nay Lương Chính nói được làm được, không ai dám ôm hi vọng ăn may, Chu Tiểu Cát tốc độ nhanh nhất, lau khô người mặc quần áo tử tế nhưng không lao ngay ra khỏi nhà tắm, mà như một linh vật vỗ tay thúc giục đồng đội nhanh lên.

Quách Chiến mặc thêm áo khoác rằn ri, chưa kịp cài đã tiện đường cắp ngang lấy cậu, vội vã chạy ra ngoài.

Chu Tiểu Cát cuống quýt, bị kéo suýt trượt chân còn không quên Doãn Thiên đầu đầy bọt xà phòng.

“Anh Thiên! Nhanh lên! Sĩ quan đếm đến 8 rồi kìa!”

Quách Chiến bất đắc dĩ lắc đầu, “Sĩ quan đếm đến 8 rồi mà em còn đợi Doãn Thiên? Định trần truồng theo Doãn Thiên à?”

Cũng tại Doãn Thiên xui xẻo, Lương Chính bắt đầu đếm số đúng lúc cậu vừa đổ dầu gội lên đầu, bọt xà phòng trên người cũng chưa rửa sạch, sốt ruột xả nước thì bọt xà phòng lọt ngay vào mắt, cứ như đang chống đối cậu.

Mắt cay xè không mở ra được, sờ soạng tìm khăn mặt khô thì trượt chân một cái, ngã chổng vó lên trời, mơ hồ cảm giác hình như vừa đẩy ngã ai đó, nhưng không kịp quan tâm, chỉ vội vã chạy như điên ra ngoài, vào tới vị trí thì cũng là lúc Lương Chính đếm hết số 10.

Doãn Thiên nhếch nhác vô cùng, bọt xà phòng trên đầu không nói, giày cũng chỉ có một chiếc, áo rằn ri mặc ngược, khuy áo trước ngực không cài, lộ ra sáu múi cơ bụng — sáu múi cơ bụng đẹp thì có đẹp, nhưng ở địa bàn của đặc công thì sáu múi cơ bụng khoe ra cũng chỉ thêm xấu hổ.

Không tin cứ nhìn Quách Chiến kìa, người ta lộ ra tám múi cơ bụng cường tráng đanh thép thế kia cơ mà.

Lương Chính quát, “Doãn Thiên! Mẹ nó lại là cậu!”

Doãn Thiên cực kỳ giận dữ, nhưng chẳng có lý do gì để phản bác, chỉ có thể đứng trơ ra đó, rất giống khách làng chơi bị đội phòng chống tệ nạn xã hội bắt ngay tại trận.

Lương Chính cũng nói như vậy, “Cậu nhìn cậu xem! Khách làng chơi còn ăn mặc chỉnh tề hơn cậu!”

Chu Tiểu Cát nhìn mà thương tâm, vội vàng hô một tiếng “Báo cáo”, giải thích, “Sĩ quan huấn luyện, Doãn Thiên bị dầu gội làm cay mắt nên mới ra muộn, ngài tha cho anh ấy lần này đi!”

“Câm miệng!” Lương Chính lại rống, “Lần này bị dầu gội làm cay mắt, thế lần sau bị ghèn dính mắt thì làm sao? Thối hết mặt à?”

Doãn Thiên chửi thầm: Đệch! Logic của nợ gì vậy?

Lính tráng quát tháo không cần logic, cứ rống lên cho sảng khoái là được.

Lương Chính thong thả bước đến trước mặt Doãn Thiên, sắc mặt u ám, nghiến răng nghiến lợi, “Cởi, trần truồng ra sân huấn luyện!”

Chu Tiểu Cát gửi gắm một ánh mắt trìu mến, Doãn Thiên lột tay áo lủng lẳng ra, sờ đến lưng quần mới chợt hỏi, “Cởi hết hay cởi trần thôi?”

Lương Chính cười khẩy, “Cởi hết! Quần lót cũng cởi luôn!”

Bên trong hàng ngũ đã có người bắt đầu cười, Doãn Thiên hận ngứa răng, đoán chắc thằng khốn Ninh Thành cũng đang cười cậu, nhìn lại, chẳng hiểu sao không thấy Ninh Thành đâu cả.

Không phải chứ?

Cậu giật mình, cấp tốc nhớ lại, xác định vừa nãy Ninh Thành cũng ở trong nhà tắm.

Thế tức là, cậu không phải người duy nhất tới muộn?

Con ruột của sĩ quan huấn luyện cũng muộn kia kìa!

Nghĩ thế, ánh mắt tức thì lóe sáng, quần cũng không lột, vẻ mặt “Tôi xem ông làm gì nào”.

Lương Chính trông thấy bộ dạng kiêu căng bất chợt của cậu thì nổi giận, đang định quát tháo, lại nghe cậu bí hiểm nói, “Hề hề! Xem ra hôm nay có người muốn phơi tr*m cùng em nha!”

Tập hợp vội vàng quá, không ai để ý hàng ngũ thiếu một người, vừa nghe cậu nói thế, các đội viên lập tức nhìn trái nhìn phải.

Quách Chiến nhíu mày, cậu biết là thiếu ai.

Lương Chính còn đang điểm danh lần lượt, Doãn Thiên đã không nhịn nổi hất hàm cười cười, “Sĩ quan huấn luyện ơi, hình như thiếu Ninh Thành đó!”

Khóe miệng Lương Chính giật giật, quay lại nhìn cửa nhà tắm, chỉ thấy Ninh Thành quần áo chỉnh tề lách mình từ sau cửa bước ra.

Lương Chính sầm mặt quát một câu “Cái đệch”, đành phải hô, “Làm gì mà muộn thế? Vào hàng nhanh!”

“Rõ!” Ninh Thành bước nhanh tới, không biến sắc tiến vào hàng ngũ.

Lương Chính ho khan, không bắt Doãn Thiên cởi quần nữa, các đội viên đều coi Ninh Thành là anh em (Theo lời Doãn Thiên thì là, bị trúng độc cái mặt Ninh Thành), nên cũng không còn ai đùa giỡn. Thấy chuyện này sắp bị cho qua, Doãn Thiên lại tình nguyện bị đâm hai nhát cũng phải xiên Ninh Thành một nhát.

Cậu hắng giọng một cái, nghiêm trang chính nghĩa hô, “Sĩ quan! Đến muộn không phải trần truồng sao? Ngài đừng nói là xí xóa hết đấy nhé!”

Ninh Thành khẽ “Chậc” một tiếng, chỉ Quách Chiến đứng bên cạnh cậu mới nghe thấy.

Lương Chính càng sầm mặt. Doãn Thiên đã nói tới mức này, nếu hắn tiếp tục bao che cho Ninh Thành thì cũng mất thể diện.

Lúc này Doãn Thiên lại rất vô tư, tự lột quần khoe chân dài, đá giày lính, đầu đội trời chân đạp đất đứng nghiêm trang, vỗ ngực nói, “Báo cáo sĩ quan, binh nhì Doãn Thiên thoát y hoàn tất, có cởi nốt quần lót không, xin chỉ thị!”

Các đội viên cười đến xóc hông, Lương Chính xoa huyệt Thái Dương, mệt mỏi nói, “Ninh Thành, cậu cũng cởi đi, Doãn Thiên, không cần cởi quần lót, trong doanh trại không được giở trò lưu manh.”

Lúc chạy bộ trên sân huấn luyện, Chu Tiểu Cát hỏi Quách Chiến, “Anh Chiến ơi, ý của sĩ quan là ngoài doanh trại thì được giở trò lưu manh ạ?”

Quách Chiến khẽ đáp, “Đừng nghe sĩ quan nói bừa.”

Ninh Thành xưa nay dẫn đầu hàng ngũ, giờ tụt lại cuối cùng, bên cạnh là Doãn Thiên dương dương tự đắc.

Cậu thở dài, muốn vượt lên trước, lại cảm thấy bộ dạng mình chỉ mặc quần lót tam giác thật sự rất xấu hổ.

Vừa nãy trong nhà tắm, cậu đã lau khô người, mặc xong quần áo là có thể chạy ra tập hợp, không ngờ thằng đần Doãn Thiên này té độc quá, tứ chi chổng lên trời, còn ngáng chân làm cậu trượt ngã.

Bị họ Doãn ngu si hãm hại, cậu không còn lời nào để nói, chỉ trách mình cẩn thận mấy cũng có sơ sót.

Nghe Lương Chính đếm tới 9, cậu biết dù chạy ra bằng tốc độ nhanh nhất cũng không kịp nữa, bèn dứt khoát khôn lỏi một chút, trốn trong nhà tắm, đợi Lương Chính mắng Doãn Thiên xong, cả đội chạy về phía sân huấn luyện thì lén lút lẻn vào.

Nào ngờ lại bị Doãn Thiên phát hiện.

Thằng ngu này hãm hại cậu một lần không tính, đm nó còn giết địch tám trăm tự hại một nghìn, đúng là đã ngu dốt lại còn thiểu năng.

Ninh Thành giận lắm, liếc mắt nhìn Doãn Thiên một cái, chỉ thấy người ta vung hai cái chân dài, hăm hăm hở hở chạy.

Không nhìn nổi nữa. Ninh Thành chửi thầm, chỉ mặc quần lót mà dám chạy nhơn nhơn, chắc cũng chỉ có thiểu năng mới đủ bản lĩnh này.

Thực ra bình tĩnh xem xét lại, Doãn Thiên và Ninh Thành trần truồng còn rất đẹp mắt, chân đều dài, đường cong cơ bắp đều hoàn mỹ, đến mắt cá chân cũng đều gợi cảm vô vàn.

Nhưng mà ở doanh trại, gợi cảm làm quái gì, tìm bạn trai à?

Đến sân huấn luyện, Lương Chính bố trí thêm các hạng mục rèn luyện, một trong số đó là hai người nhấc khối gỗ tròn trong nước.

Ngày trước Doãn Thiên hợp tác với Chu Tiểu Cát, còn Ninh Thành thường phối hợp với Quách Chiến, bây giờ Quách Chiến lại chủ động báo cáo với Lương Chính, nói mình cùng tổ với Chu Tiểu Cát, các đội viên khác cũng cười nói, “Trần truồng đi với trần truồng mới hợp!”

Lương Chính chẳng muốn nhìn Doãn Thiên, mà cũng hơi giận Ninh Thành phụ lòng mong đợi của mình, vì thế vung tay lên, sốt ruột nói, “Doãn Thiên Ninh Thành một tổ, bắt đầu!”

Doãn Thiên trăm triệu lần không ngờ mình lại phải hợp tác với Ninh Thành.

Ninh Thành cũng ghét cậu, định bụng tập cho xong rồi sớm thoát khỏi tai họa này.

Lương Chính đứng trên cao, lớn tiếng hô khẩu hiệu, các đội viên hai người một tổ, ra sức chuyển khối gỗ tròn nặng 100 kg từ vai người này sang vai người kia, qua qua lại lại.

Doãn Thiên hận Ninh Thành như thế, làm gì có chuyện chịu thua kém người ta, cực kỳ gắng sức nâng khối gỗ, gào rống cũng đặc biệt hăng say.

Vị trí của hai người là Ninh Thành phía trước, Doãn Thiên phía sau. Mỗi lần Doãn Thiên rống, Ninh Thành lại cảm giác màng nhĩ sắp rách rồi, định quay lại quát “Nhỏ cái mồm chút coi!”, nhưng không cách nào thay đổi tiết tấu, bèn dứt khoát hét lên thật to, hi vọng át được tiếng rống kinh khủng của Doãn Thiên đằng sau.

Đêm tối như mực, tiếng gào của các đội viên giao hòa với ánh đèn, mạnh mẽ xua tan màn đêm.

Lạc Phong chưa từng đặt chân tới trại huấn luyện, hôm nay chẳng biết vì rảnh quá không có gì làm hay vì rốt cuộc mới sực nhớ mình còn một đám lính mới, tình cờ chạy tới “Trung đội gà nhép” thị sát công việc. Trông thấy Doãn Thiên Ninh Thành gào thét khản cả giọng thì luôn miệng khen ngợi, ra chỉ thị, “Hai đứa kia được đấy, tràn đầy nhiệt huyết, phối hợp hoàn mỹ, lão Lương này, về sau ghép hai đứa nó thành một tổ, hợp tác bồi dưỡng nhau tiến bộ.”
Hết chương 3
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.