Trịnh Bồi Bồi nói: “Lam Hiểu Thu, mày tưởng có bố mẹ bên cạnh là hay à, bà đây cũng có bố mẹ nhé, giỏi thật, còn gọi cả phụ huynh đến nữa cơ! Tối qua rõ ràng là mày đẩy tao trước! Đợi tao gọi bố mẹ tao đến đây đã rồi tao với mày nói chuyện tiếp!”
cô chủ nhiệm cũng hơi bất ngờ với tình huống này, gia cảnh của các học sinh trong lớpcô đều nắm được hết.
Trừ Cố Tư Ức ra thì Trịnh Bồi Bồi và Hạ Chi Tuyển đều là con cái của nhà quyền thế, nếu gọi phụ huynh của hai em đó đến thì e là trường học sẽ gặp phiền phức.
cô giáo kéo bố mẹ Lam Hiểu Thu qua một bên, nói: “Bây giờ vẫn đang trong giờ học, đừng làm ảnh hưởng đến những học sinh khác, chúng ta lên văn phòng nói chuyện cho rõ ràng.” Quay sang nhìn Cố Tư Ức, thấy Hạ Chi Tuyển vẫn đang nắm tay con bé, có vẻ như sẽ bảo vệ đến cùng.
Trong lòng cô giáo hiểu rõ, việc gọi một mình Cố Tư Ức lên văn phòng chắc chắn làkhông được rồi.
cô quay sang nói với cả nhóm: “Mấy em quay về lớp học tiếp đi, có gì thì cô sẽ gọi.”
Bố mẹ Lam Hiểu Thu có quan hệ với cô chủ nhiệm, nghe thấy thế mẹ Lam Hiểu Thu liền trừng mắt nhìn cả bọn một cái, tức giận nói: “Làm con gái tôi bị thương thì tôi sẽkhông bỏ qua cho đứa nào đâu!”
cô chủ nhiệm đưa gia đình Lam Hiểu Thu đến phòng làm việc, đóng cửa lại, nhỏ giọng hỏi: “Hiểu Thu, em với Trịnh Bồi Bồi ai là người ra tay trước? nói thật với cô đi.”
Lam Hiểu Thu cắn môi đáp: “Bạn ấy cướp đồ của em, em đẩy bạn ý một cái, là tự bạn ấy đụng vào bàn, sau đó mới tức giận lao tới đẩy em, thế là bọn em đánh nhau…”
“Chỉ có hai em thôi đúng không?”
“Vâng…”
cô giáo nhìn bố mẹ Lam Hiểu Thu, nói: “Nếu cả hai đứa đều bị thương thì em nghĩ là gia đình mình đừng truy cứu thêm nữa.”
Mẹ Lam Hiểu Thu không hài lòng nói: “Hiểu Thu của chúng tôi rõ ràng là bị mấy đứa nó hùa vào bắt nạt, không lẽ cứ bỏ qua như vậy sao?”
cô giáo nói: “Cái vòng tay Hiểu Thu mua giống hệt cái của Tư Ức, hai em ấy nghi ngờ cũng là chuyện bình thường, nếu làm to chuyện lên thì hai anh chị cũng không chiếm ưu thế được đâu, bố của Hạ Chi Tuyển là bí thư Hạ, hai người cũng biết mà…”
“Thằng nhóc đó là Hạ Chi Tuyển sao?” Bố Lam Hiểu Thu sững sờ.
Bà mẹ cũng kinh ngạc, hai người họ chưa từng gặp Hạ Chi Tuyển, nhưng đã nghe danh của cậu học sinh xuất sắc đứng đầu thành phố ấy quá nhiều rồi, với lại trước khi khai giảng con gái họ cũng nài nỉ bố mẹ để được học chung lớp với người ta.
“Trịnh Bồi Bồi là con gái cưng của tư lệnh Trịnh, tính cách vẫn luôn nóng nảy quyết liệt như thế, trên người con bé cũng có vết thương, có vẻ không khá hơn Hiểu Thu là bao đâu, còn làm to chuyện thì không biết cuối cùng bên nào mới là người phải chịu trách nhiệm. Tôi khuyên hai người bỏ qua đi, chuyện này đã có chứng cứ chứng minh Hiểu Thu trong sạch rồi, chấm dứt ở đây thôi.”
Sắc mặt của bố Lam Hiểu Thu thay đổi hẳn, ông chỉ là hiệu trưởng trường đại học thôi, mấy người đó ông không thể đắc tội được.
Mẹ Lam Hiểu Thu còn đang định nói thì bị ông quát: “Đừng ầm ĩ nữa, đang yên ổn đừng có rước họa vào thân.”
nói xong ông lại quay sang bảo Lam Hiểu Thu: “Con cũng thật là, không tập trung học hành mà còn mua vòng vèo gì chứ, đã thế còn mua giống của bạn học, bị hiểu lầm thìcứ bình tĩnh giải thích không phải là xong rồi sao? Cần gì phải chuyện bé xé ra to.”
“Con đâu có…” Lam Hiểu Thu nghẹn ngào, nước mắt lại lăn dài.
Mẹ cô thương xót kéo con gái vào lòng: “Con gái ở trường phải chịu ấm ức mà ông còn mắng nó…”
trên lớp sau một hồi náo loạn, thầy giáo tiếng anh biết là học sinh sẽ không tập trung nghe giảng nữa, cho nên bảo cả lớp tự học.
Chốc lát đã hết tiết, Cố Tư Ức kéo tay Trịnh Bồi Bồi lại xem: “Sao hôm qua cậu khôngnói với mình là cậu bị thương…”
Trịnh Bồi Bồi cười khan hai tiếng: “…Đánh không lại được nó mình xấu hổ lắm.”
Tô Hàn lại gần nói: “Bọn mình lên phòng y tế khám xem thế nào đi.”
“không sao đâu…Mình chỉ giơ ra dọa bọn họ thôi mà, ai bảo nó cậy mình bị thương nên tới ăn vạ chứ.”
“Bồi Bồi, đi cùng mình lên phòng y tế được không?” Tô Hàn đứng bên cạnh bàn, nắm cổ tay cô, nhìn thẳng vào mắt cô mà nói.
Trịnh Bồi Bồi được ánh mắt dịu dàng đa tình kia nhìn chằm chằm, hô hấp cũng trở nênkhông được tự nhiên, toàn thân chẳng còn tí sức lực nào.Tô Hàn nhẹ nhàng kéo côdậy khỏi ghế, nhẹ nắm cánh tay cô, đưa cô ra khỏi lớp, Cố Tư Ức cũng theo sau.
Lục Gia Diệp cũng vội vàng đứng dậy đi theo.
trên hành lang người đến người đi, Trịnh Bồi Bồi ngượng ngùng, cảm giác như diều hâu bắt gà con vậy, vội hất tay Tô Hàn ra rồi nắm tay Cố Tư Ức.Lục Gia Diệp đứng bên cạnh nói: “Hổ cái à, về sau mà còn ngứa tay muốn đánh nhau thì cứ tìm tôi này, ít nhất tôi sẽ nhường cậu, không có ai tốt bụng như cậu chủ Lục này đâu.”
Trịnh Bồi Bồi lườm cậu ta: “Ngứa em gái cậu ý!”
Lục Gia Diệp: “Về sau tôi không thể gọi cậu là hổ cái nữa rồi, vì rõ ràng cậu chỉ là mộtcon hổ giấy thôi.”
“Lục Gia Diệp, cậu im đi được không? Sao cậu lại đi theo tôi làm gì? Muốn cười cợt tôi lắm hay sao?”
Cố Tư Ức kịp thời khuyên nhủ Trịnh Bồi Bồi đang chuẩn bị phát hỏa: “Được rồi, đừng cãi nhau với cậu ấy nữa, cậu ấy chỉ trêu cậu chút thôi mà.”
Tô Hàn đi tới chỗ Lục Gia Diệp, đẩy cậu ta một cái: “đi nhanh đi, đừng có nhiều lời nữa.”
trên người Trịnh Bồi Bồi có cả vết thương do va đập lẫn vết thương do cào cấu, nhưng may là không nghiêm trọng lắm, bác sĩ đã bôi thuốc tiêu sưng cho cô.
Trở về lớp, Cố Tư Ức nói: “Về sau cậu đừng có nóng nảy như vậy nữa, xét về thể lựcthì mình vẫn mạnh hơn cậu.”
Trịnh Bồi Bồi chưa từng thấy Cố Tư Ức đánh nhau, nhưng nghĩ đến lúc cô bền bỉ leo núi và thi chạy trong đại hội thể thao thì không chừng Cố Tư Ức là một cao thủ giấu nghề cũng nên, Trịnh Bồi Bồi ghé vào tai cô nói: “Vậy bọn mình tìm cơ hội đánh Lam Hiểu Thu một trận nhé?”
Cố Tư Ức đang uống nước tí thì sặc, “Cậu vẫn còn muốn đánh nhau tiếp cơ à?”
“nói khẽ thôi…”
“Thôi đi, đừng làm thế, chỉ là hiểu lầm thôi mà.”
“Hu hu hu, anh Ức à, em bị đánh thế này rồi mà anh còn không chịu ra mặt giúp em à…” Trịnh Bồi Bồi ôm lấy cánh tay cô mà ỉ ôi.
một cục giấy bay tới đập thẳng vào đầu Trịnh Bồi Bồi, cô ngồi thẳng dậy, lập tức trông thấy Hạ Chi Tuyển với sắc mặt vô cảm thường ngày.
“Đừng có xúi dại Tư Ức.” Hạ Chi Tuyển nói.
“…Gì chứ!” Đối mặt với Hạ Chi Tuyển, Trịnh Bồi Bồi không dám làm gì cả.
“Học thôi học thôi.” Cố Tư Ức vội vàng nói.
Lúc nghỉ trưa, Lục Gia Diệp nhắn vào group chat của lớp: [Lam Hiểu Thu không xứng đáng với danh hiệu lớp trưởng, ban ủy viên đề xuất cách chức cậu ấy ngay.]
Có người hỏi: [Ban ủy viên? Ban ủy viên nào?]
Lục Gia Diệp: [Ủy viên ban cán bộ lớp gồm, ủy viên vệ sinh Lục Gia Diệp, ủy viên học tập Hạ Chi Tuyển, ủy viên thể dục Chu Kiêu, ủy viên văn nghệ Tô Hàn, bí thư chi Đoàn Trịnh Bồi Bồi, cán sự môn học Cố Tư Ức.Chúng tôi nhất trí đề xuất việc cách chức lớp trưởng của Lam Hiểu Thu.]
Trịnh Bồi Bồi lại quay sang kéo áo Cố Tư Ức, nhắc nhở cô: “Mau nhắn lại trong nhóm chat đi.”
Cố Tư Ức mở ra đọc, cảm thấy không ổn lắm: “Lục Gia Diệp chơi ác thế này, không sợ bị cô chủ nhiệm phạt đứng à.”
Trịnh Bồi Bồi hậm hực: “Có gì mà ác chứ, Lục Gia Diệp cuối cùng cũng làm được mộtviệc ra hồn, mình phải cho cậu ta một vạn like!”
Lúc hai người đang nói chuyện thì Hạ Chi Tuyển đã nhắn vào trong nhóm chat.
Hạ Chi Tuyển: [đã kí xác nhận.]
“Ha ha ha ha ha…” Trịnh Bồi Bồi cười vang, “Học thần cũng tán thành rồi kìa.”
Cố Tư Ức dở khóc dở cười: “Sao ngay đến cả học thần cũng thế chứ…”
“Hơ hơ…Chuyện này có liên quan đến cậu mà, có trông thấy bộ dạng hung thần ác sát của cậu ấy hôm nay không? Ai bảo dám động vào má lúm đồng tiền bé bỏng của cậu ấy chứ!”
Cố Tư Ức đỏ mặt nói: “Cậu đừng có đùa.”
Chu Kiêu: [đã kí xác nhận.]
Tô Hàn: [Cách chức thôi liệu đã đủ chưa?]
Tô Hàn: [Tốt nhất là chuyển trường luôn cho đỡ chướng mắt.]
Trịnh Bồi Bồi: [đã kí xác nhận.]
Cố Tư Ức: [đã kí xác nhận (che mặt) (che mặt).]
Tô Hàn: [đã kí xác nhận.]
Bạn học A: [không có quyền kí tên, ngồi hóng kết quả.]
Bạn học B: [Giờ mới biết là lớp mình có ban ủy viên đấy (cười khóc) (cười khóc).]
Bạn học C: [Ủng hộ quyết định của ban ủy viên (vỗ tay) (vỗ tay).]
Bạn học D: [Ủng hộ quyết định của ban ủy viên (vỗ tay) (vỗ tay).]
Giờ học buổi chiều, Lam Hiểu Thu một mình quay về lớp mà không có bố mẹ, ai nhìn cũng hiểu là sự việc đã kết thúc rồi.
Tiết đầu tiên của buổi chiều là tiết Ngữ Văn của cô chủ nhiệm, cô cầm giáo án đứngtrên bục giảng, nói: “Vào học.”
Lam Hiểu Thu hô: “Cả lớp đứng!”
Thế nhưng chỉ có mấy học sinh trong lớp đứng dậy, mà mấy bạn đó đều cảm thấy có gì đó sai sai, ngơ ngác nhìn xung quanh, hẳn là bọn họ trưa nay đều ngủ say sưa nênkhông đọc tin nhắn trong nhóm chat rồi.
cô chủ nhiệm nghiêm mặt nói: “Các em đang có thái độ gì vậy?”
Lục Gia Diệp nói to: “Thưa cô, bọn em cảm thấy Lam Hiểu Thu không xứng đáng với danh hiệu lớp trưởng ạ.”
“Hồ đồ, trong mắt em có còn biết hai chữ kỷ luật hay không? Việc bạn ấy có đảm nhiệm được chức lớp trưởng hay không là do một mình em quyết định à?”
“Nhưng cũng không thể là do một mình cô quyết định đúng không ạ? Bọn em đềukhông chấp nhận một lớp trưởng như vậy, thế mà cô vẫn cố giữ, không phải là quá coi thường bọn em hay sao?”
“Lục Gia Diệp, em đứng lên cho tôi, đi xuống góc lớp đứng, quá hỗn rồi!”
Lục Gia Diệp còn chưa kịp đứng thì Hạ Chi Tuyển đã đứng dậy trước cậu ta luôn.
Cậu dùng ánh mắt lạnh thấu xương nhìn cô chủ nhiệm, nói: “Lam Hiểu Thu làm ảnh hưởng đến việc học của em, trong lớp này, có cậu ấy thì không có em.”
Các học sinh trong lớp đều âm thầm chậc lưỡi, học thần cứng quá đi.
cô giáo nói: “Hạ Chi Tuyển, em cũng hùa theo sao?”
Hạ Chi Tuyển lôi balo trong ngăn bàn ra đeo vào, hai tay đút túi quần, không quay đầu lại mà đi thẳng ra cửa sau.
Cả lớp: …Trời đất ơi!
Lục Gia Diệp cũng cầm balo lên, vẫy tay chào các bạn học đang nhìn mình chăm chú: “Tôi đi đây, đừng cản tôi nhé ~”
Tô Hàn đứng dậy mỉm cười với cả lớp: “Tôi cũng đi đây, bye bye.”
Chu Kiêu: “…”
thật sự phải làm lớn chuyện như vậy sao?
…Thôi được rồi, quan tâm làm đếch gì, đã là anh em thì phải cùng nhau tiến bước.
Chu Kiêu vốn là người ít nói, nên chỉ yên lặng đi theo sau mấy cậu bạn thân.
Trịnh Bồi Bồi cũng nhiệt huyết sôi trào, vỗ bàn hô: “Tôi và Lam Hiểu Thu như nước với lửa, có cậu ấy thì không có tôi!”
Sau đó liền anh dũng bỏ đi.
Lúc gần ra đến cửa, quay đầu nhìn lại thì thấy Cố Tư Ức vẫn đang ngơ ngác ngồi đó.
Thế là cô lại chạy về kéo tay Cố Tư Ức: “đi thôi! không hi sinh thì sao làm cách mạng được! Đầu có thể rơi máu có thể chảy, nhưng tuyệt đối không thể giữ lại một lớp trưởng tồi!”
“…” Cố Tư Ức cứ thế bị cô bạn thân kéo ra khỏi lớp.
cô chủ nhiệm nhìn cả nhóm bỏ đi, lồng ngực sắp phát nổ vì tức giận rồi.
Tiết học này không thể diễn ra được, sau khi bảo cả lớp tự học, cô giáo liền rời khỏi phòng học.
Trịnh Bồi Bồi kéo tay Cố Tư Ức ra ngoài hít thở bầu không khí trong lành, càng thấy sảng khoái hơn gấp nhiều lần.
cô hô to lên với Hạ Chi Tuyển đang đi đằng trước: “Học thần hôm nay đẹp trai phát điên luôn!!!”
Cố Tư Ức lo lắng nói: “Chúng mình làm vậy có hơi quá không…Nhỡ bị đuổi học thìsao…”
cô không thể so với mấy người bạn có gia đình quyền thế này được, bố mẹ cô chỉ là người làm ăn bình thường thôi, vì muốn cô được vào đây học mà đã hao tốn rất nhiều tiền bạc và công sức, nhỡ bị đuổi học thì cô không biết phải ăn nói thế nào với bố mẹ đâu…T-T
Hạ Chi Tuyển dừng bước, đợi Cố Tư Ức đến gần thì mới giơ tay xoa đầu cô: “đã sợ thế rồi mà em vẫn còn ra đây à?”
Cố Tư Ức bĩu môi đáp: “Em bị Bồi Bồi kéo ra đấy chứ…”
“Đừng có giả vờ nha anh Ức, sức của cậu hơn hẳn mình mà, cậu mà không muốn đithì mình làm sao mà kéo được cậu.”
“…”
“Cậu chính là cái kiểu miệng thì nói không nhưng cơ thể lại thành thật đó! Có phải thấy học thần ra ngoài rồi nên tâm trạng mới lung lay đúng không?” Trịnh Bồi Bồi cười gian, “Ngay cả anh chồng học thần của cậu cũng đã ra mặt giúp cậu rồi mà cậu vẫn có thể ngồi yên được à?”
…Hai chữ anh chồng kia đã làm cho gương mặt nhỏ nhắn của Cố Tư Ức đỏ bừng.
Vì muốn che giấu nên cô liền lao vào đánh nhẹ Trịnh Bồi Bồi, “…Mình phải đánh cậumột trận mới được! Là cậu kéo mình ra đây! Cậu phải chịu trách nhiệm!”
“Ha ha ha được rồi được rồi, mình sẽ chịu trách nhiệm với cậu…Hai chúng tôi chính thức come out* đây…”
*Công khai giới tính thật của bản thân.
Lục Gia Diệp: “Tôi nói này hai cô gái xinh đẹp, hai cậu đừng có như vậy được không? Động một tí là đòi come out, ở đây có bốn người đàn ông đang độc thân đấy nhé, tha hồ mà chọn, sao lại để lãng phí tài nguyên thế chứ!”
Hạ Chi Tuyển liếc cậu ta một cái: “Tôi không phải cẩu độc thân, cảm ơn.”
Tô Hàn: “Cậu chính là người chuyên bán cẩu lương.”
Chu Kiêu: “Quan hệ anh em trong sáng đi đâu mất rồi?”
Lục Gia Diệp và Tô Hàn đồng thanh cười to.
Trong thời gian lên lớp cổng trưởng luôn đóng, không được tự tiện ra ngoài, cả bọn liền đi ra sau sân trường để đến chỗ tường rào.
Lục Gia Diệp không hiểu lôi đâu ra một cái ghế, có thể giẫm lên nó để vượt rào nhảy ra ngoài.
Cố Tư Ức vẫn hơi lo sợ: “Bọn mình có nên về phòng ngủ không? Nhỡ cô giáo khôngtìm thấy thì…”
Lục Gia Diệp trấn an: “Có học thần cầm đầu rồi, còn gì phải sợ chứ, trời sập vẫn còn có cậu ấy đỡ cho mà.”
Trịnh Bồi Bồi nói: “Đúng đó, cô giáo muốn tìm thì cũng phải tìm người cầm đầu trước, cậu yên tâm đi, có học thần bảo vệ rồi.”
Nhưng mà…
Cố Tư Ức nhìn bóng lưng Hạ Chi Tuyển, nhớ lại lần trước sau khi cậu đánh nhau với Lục Minh, bị bố mẹ gọi về nhà…Đêm khuya còn gặp cô trên tầng thượng, tâm trạng lúc ấy của cậu rõ ràng là rất sa sút, chắc chắn là đã bị trách mắng…
Hôm nay cậu lại bỏ cả tiết học, không biết có lại bị cô chú dạy dỗ nữa không…
Cậu vẫn luôn là học thần đứng đầu thành phố, là niềm tự hào của bố mẹ và thầy cô, là tấm gương cho các học sinh noi theo.
Cố Tư Ức bỗng cảm thấy rất có lỗi, nếu không phải vì cô thì cậu đã không như vậy…
Hạ Chi Tuyển đang định giẫm lên ghế thì Cố Tư Ức đã chạy tới kéo tay cậu, nói: “anhđi theo em, em có lời này muốn nói với anh.”
Hạ Chi Tuyển để yên cho cô lôi kéo, dáng vẻ lười nhác đi theo cô.
Lục Gia Diệp nhìn hai người họ, lắc đầu chậc lưỡi nói: “Sến quá đi mất, ban ngày ban mặt còn muốn nói chuyện riêng với nhau, có phải là ra một góc hôn hít không đó?”
Trịnh Bồi Bồi: “Cậu quản nhiều như vậy làm gì, mau nhảy ra trước đi.”
Lục Gia Diệp, Chu Kiêu và Tô Hàn lần lượt trèo rào ra ngoài, đến lượt Trịnh Bồi Bồi giẫm lên cái ghế, lúc leo được lên trên thì bên dưới đã có ba cậu con trai đang đứng chờ.
Lục Gia Diệp giơ hai tay ra với cô, nói: “Đến đây nào, tôi sẽ cố gắng đỡ cậu.”
Trịnh Bồi Bồi lườm cậu ta một cái rồi quay sang nhìn Tô Hàn, Tô Hàn mỉm cười với cô: “Cứ yên tâm mà nhảy, có tôi ở đây.”
Chu Kiêu yên lặng lùi ra sau mấy bước, cậu vốn không hay nói chuyện với con gái, cho nên sẽ không tham gia vào.
Trịnh Bồi Bồi hướng về chỗ Tô Hàn mà nhảy xuống, Tô Hàn giơ cao hai tay, vững vàng đỡ được cô.
Lúc tiếp đất, ánh mắt hai người nhìn nhau, mặt Trịnh Bồi Bồi đỏ bừng, gượng gạo vuốt tóc, Tô Hàn thì chỉ mỉm cười buông cô ra.
Lục Gia Diệp: “Em gái má lúm với A Tuyển còn làm gì mà chưa ra thế?”
Tô Hàn nhìn xung quanh rồi nói: “Bọn mình ra quán trà sữa đằng kia ngồi chờ đi.”
Cố Tư Ức kéo Hạ Chi Tuyển ra một góc, nói: “anh không có liên quan gì đến chuyện này hết, đừng có can thiệp vào, anh tỏ thái độ rồi bỏ cả tiết học của cô chủ nhiệm như vậy thì hậu quả sẽ rất nghiêm trọng đó.Bọn mình quay về lớp đi, gọi cả mấy bạn về luôn rồi đi xin lỗi cô.”
Hạ Chi Tuyển nhìn cô: “Vậy em phải hỏi xem bọn nó có đồng ý hay không đã.”
Cố Tư Ức quay đầu nhìn, cả bọn đều đã trèo rào ra bên ngoài hết cả rồi…
Hạ Chi Tuyển nói: “Em sợ gì chứ, có anh ở đây rồi, có bị kỉ luật thì cũng chỉ một mìnhanh chịu thôi.”
Cố Tư Ức nhìn cậu, nét mặt không vui, tức giận nói: “anh nghĩ chỉ cần anh đứng ra chịu trách nhiệm là xong à? Nếu bị trường học kỉ luật thì anh sẽ bị bố mẹ mắng đó, lúc ấy phải làm sao hả?”
Hạ Chi Tuyển khoanh tay trước ngực, hứng thú nhìn cô: “thì ra là em đang lo lắng choanh à?”
Cố Tư Ức không đáp.
Hạ Chi Tuyển giơ tay đặt lên đầu cô, cười nói: “Yên tâm đi, trường sẽ không làm gìanh đâu.”
“Nhưng mà…Tối hôm đó trông anh rất suy sụp, còn bảo em chơi game cả đêm với anhnữa…”
Hạ Chi Tuyển sững sờ, nụ cười càng thêm sâu: “Đó là vì anh mất ngủ thôi, nếu nhưanh lại bị mất ngủ thì em chỉ cần chơi game với anh cả đêm là được rồi.”
“Nhưng mà…”
“Đừng nhưng mà nữa.” Hạ Chi Tuyển vươn tay ra ôm cô vào lòng.
Tim Cố Tư Ức đập loạn nhịp: “anh làm gì đấy…đang ở trong trường mà…”
Cậu cười cúi đầu xuống, nói nhỏ bên tai cô: “anh biết là em thích anh, lo lắng cho anh, nhưng em đừng lo, anh biết mình nên làm gì mà.”
“…Ai, ai thích anh chứ, mau buông em ra! Đừng có ở trong trường…Aaa!!”
Lời của cô còn chưa dứt thì Hạ Chi Tuyển đã cắn vào tai cô, khiến cho toàn thân côcăng cứng, máu trong người sôi trào.
Cậu cắn liền mấy cái lên vành tai mềm mại của cô, khiến cho mặt cô đỏ bừng, chân đứng không vững.
Hạ Chi Tuyển đứng thẳng người lại, nuốt nước bọt mấy cái rồi khàn giọng nói: “khôngthích bạn trai thì phải chịu phạt.”
Cố Tư Ức nhân cơ hội tránh đi, che chặt hai tai, đỏ mặt xấu hổ nói: “anh bá đạo gia trưởng! Em vẫn chưa thừa nhận anh là bạn trai của em đâu!”
“Gì cơ?” Hạ Chi Tuyển nhíu mày, ánh mắt toát ra sự nguy hiểm.
Cố Tư Ức xoay người bỏ chạy, thế nhưng tuy cô chạy rất nhanh nhưng Hạ Chi Tuyển chạy còn nhanh hơn, chưa được mấy bước chân thì cô đã bị cậu chặn ở góc tường rồi.
Cố Tư Ức bây giờ mới biết sợ: “Em sai rồi, em sai rồi…”
Hạ Chi Tuyển nhìn cô: “Em sai ở đâu?”
“Em sai ở…” Cố Tư Ức vẫn chưa nói xong, tranh thủ lúc cậu đang buông lỏng cảnh giác thì lại xoay người trốn tiếp.
Lần này cô chạy thẳng đến chỗ cái ghế dùng để trèo rào ra ngoài kia.
Chuyện đã đến nước này, có khuyên nữa khuyên mãi thì cậu cũng không thèm nghe,cô chẳng thèm lo nữa, bùng thì bùng thôi.
Lúc Cố Tư Ức leo được lên rồi, đang chuẩn bị nhảy xuống thì giọng nói trầm ấm của Hạ Chi Tuyển vang lên: “Đừng nhảy vội.”
Cố Tư Ức kinh ngạc, trơ mắt nhìn cơ thể cao lớn của Hạ Chi Tuyển bay qua tường rào rồi vững vàng tiếp đất.
Cậu quay lại nhìn cô, giơ hai tay ra nói: “Em nhảy đi.”
Cố Tư Ức vuốt mũi, tung người nhảy xuống, nhào thẳng vào lòng cậu.
Sáu người tụ tập lại bàn xem nên đi đâu chơi, Hạ Chi Tuyển nói: “Mấy cậu đi đâu thìđi, tôi muốn đưa Tư Ức đi học thêm.”
Lục Gia Diệp: “không đùa đấy chứ? Ai đời đã bùng học rồi mà lại còn ra chỗ khác để học không? Hai người tự hỏi lương tâm của mình đi, làm như thế liệu có xứng đáng với lần bùng học này không hả?”
Trịnh Bồi Bồi gật đầu lia lịa tỏ ý tán thành, nói: “Học thần, cậu mà cứ thế thì sau nàysẽ bị má lúm vứt…”
Ánh mắt lạnh như băng của Hạ Chi Tuyển quét tới, Trịnh Bồi Bồi sợ hãi trốn sau lưng Cố Tư Ức làm mặt quỷ.
Cố Tư Ức nói: “Bọn mình cùng đi học thêm đi! Sắp thi giữa kì rồi, phải cố gắng!”
“…” Trịnh Bồi Bồi yên lặng lui về mấy bước, “Hai cậu đúng là quá hợp nhau, một cặp đôi đáng sợ.”
Cuối cùng cả bọn cùng nhau đi đến một quán cà phê.
Trịnh Bồi Bồi cùng Lục Gia Diệp và Tô Hàn chơi game, Hạ Chi Tuyển thì dẫn cô ngồi vào một góc để chữa lỗi sai trong bài ngày hôm qua, Chu Kiêu dựa vào ghế salon đọc sách.
Chơi liền mấy ván xong, Trịnh Bồi Bồi quay sang nhìn Cố Tư Ức và Hạ Chi Tuyển, bỗng dưng muốn hỏi lại lương tâm mình: “Có phải là mình hơi bị sa đọa quá không?”
Tô Hàn nói: “Cậu đã ôn tập cho kì thi giữa kì chưa?”
“…” Trịnh Bồi Bồi không biết nói gì.
Lại xong một ván nữa, Tô Hàn nói: “Bọn mình cũng ngồi học đi.”
Lục Gia Diệp: “Đùa, chơi game không thích hơn à, sao lại phải đâm đầu vào việc học chán ngắt chứ?”
Trịnh Bồi Bồi thoát game, nói: “Sắp thi giữa kì rồi, phải phấn đấu thôi!”
Lục Gia Diệp: “…”
Chủ quán bưng nước đến cho họ, hỏi: “Mấy đứa là học sinh trường Long Hưng à?”
Trịnh Bồi Bồi gật đầu đáp: “Vâng ạ.”
“Bảo sao nhìn đồng phục thấy quen thế, cô có đứa cháu cũng học ở đó, học sinh trường điểm đúng là khác biệt hẳn, tới quán cà phê cũng phải tranh thủ học tập từng giây từng phút, giỏi thật đấy!”
Lục Gia Diệp: “…”
“Mấy đứa đều là người tài, sau này sẽ trở thành trụ cột của nước nhà, hôm nay côgiảm 50% hóa đơn cho mấy đứa, coi như là chút lòng thành của cô.”
Chủ quán cười nói thêm mấy câu rồi rời đi, Lục Gia Diệp lập tức xắn tay áo nói: “Sắp thi giữa kì rồi, phải phấn đấu thôi!”
Buổi tối cả bọn lại cùng nhau đi ăn lẩu, Trịnh Bồi Bồi lên mạng một lát, đột nhiên hô lên: “Tư Ức, có người phản hồi bài đăng của mình rồi! nói là có nhìn thấy cái vòng tay của cậu!”
Cố Tư Ức lập tức mở điện thoại ra đọc bình luận trên diễn đàn.
[Nhìn quen lắm, hình như ở ngày đầu tiên của đại hội thể thao, tôi đã lục thùng rác ở bên ngoài tòa nhà tổng hợp để tìm lại cái bài thi mà mình đã lỡ tay vứt, lúc ấy tôi có thấy cái vòng này…Cứ tưởng là chiếc vòng gắn với một kỉ niệm tình yêu không đẹp nên người ta mới vứt, chắc giờ cái vòng đã được chuyển đến khu đổ rác mất rồi.]
Trịnh Bồi Bồi đọc to bình luận này lên, Cố Tư Ức nói: “rõ ràng là mình đã để cái vòng ởtrên bàn học trong phòng ngủ mà, sao lại ở thùng rác được chứ?”