Nói, Thường Phúc không nhịn được nhổ nước bọt: "Tổng Giám đốc Phương, công chúa này của anh cũng quá mỏng manh rồi? Đi ngủ còn sợ tối không muốn tắt đèn, còn muốn tôi ở phòng canh chừng, cô ấy gọi là tôi phải quay về, tôi sắp không làm nổi nữa rồi."
Thường Phúc không kén chọn, không phải giường ngủ trên ghế cũng được, nhưng mà Tưởng Song Kỳ cũng quá công chúa rồi, làm cho người ta không chịu nổi.
"Cô ấy không có cảm giác an toàn." Phương Tinh Nghị nói vài câu xong, cảm thấy thanh niên này cũng không tệ: "Tôi sẽ nói trợ lý Tư tăng lương cho cậu lên 150.triệu, chăm sóc cô ấy thật tốt."
Thường Phúc không kịp phản ứng.
Anh ta vừa nói hai câu thì lương đã tăng gấp mấy lần?
Biết vậy nói thảm cho rồi.
Thấy Phương Tinh Nghị cởi áo vest ngoài ra đi vào phòng khách, Thường Phúc hỏi: "Cần gọi cho Tưởng dậy không? Tôi vừa ngủ, cũng không định ngủ tiếp."
"Không cần, tôi qua đây tắm rửa thôi." Phương Tinh Nghị đi vào tiện tay đóng cửa lại.
Thường Phúc sờ mũi một cái
Anh ta đúng là có ngửi được mùi hôi trên người Phương Tinh Nghị, nhưng mà buổi tối boss lớn đến đây tắm rửa? Hay là "tắm" của anh với tắm của họ không giống nhau?
- -
Sáng sớm Dương Yến tỉnh lại, cả người nhức mỏi.
Có lẽ là tối hôm qua lúc ngủ rơi từ trên ghế sofa xuống, ngủ trên sàn một đêm, nhưng mà đêm qua làm sao đi từ câu lạc bộ về, cô vẫn không hiểu nổi.
Cô nhớ đã uống hơi nhiều, hình như là Thường Phúc đến đón mình?
Nhưng mà không phải Thường Phúc đã đi học rồi sao?
Dương Yến thấy trên sàn nhà chỗ đối diện, Lâm Thanh Dung nằm sấp trên sàn nhà, vội vàng đi đến đỡ người dậy, vỗ vỗ mặt cô: "Người đẹp, cậu còn nhớ tối qua chúng ta về bằng cách nào không?"
"Không biết nữa!" Lâm Thường Phúc dụi mắt, mơ màng nói: "Không phải là ngồi xe bí đỏ về à?"
"... Sáng rồi, cậu vẫn chưa tỉnh à?"
Bị Dương Yến đánh một cái thật mạnh, cuối cùng Lâm Thanh Dung cũng tỉnh, cô ấy vuốt lại đầu tóc, cố gắng nhớ: "Hình như tớ được ôm về, còn nghe được có người gọi tổng Giám đốc Phương."
Phương Tinh Nghị sao?
Nghe Lâm Thanh Dung nói vậy, Dương Yên cũng bắt đầu nhớ lại, hình như là tối qua Phương Tinh Nghị kéo cô ra khỏi câu lạc bộ, nhưng mà cô lại không nhịn được nôn lên xe anh...
Đang nhớ lại, điện thoại trong góc sofa rung lên.
Dương Yến móc điện thoại ra, thấy tin nhắn mới nhất, là bộ trưởng Lưu bảo cô đến công ty, cô không kịp nghĩ nhiều, sau khi rửa mặt, cô cùng Lâm Thanh Dung vội vàng đến công ty.
Trên đường lúc rảnh rồi, cô xem lại thông bào, thấy có lời mời kết bạn.
Tên là Phương Tinh Nghị.
Tổng Giám đốc Phương gửi lời mời kết bạn cho cô?
Tuy là Phương Tinh Nghị có chuyện nhờ cô hỗ trợ, nhưng mà đến bây giờ đều là trao đổi qua mail, Dương Yến không hiểu tại sao anh lại kết bạn Zalo làm gì, chần chừ nhưng vẫn đồng ý.
Vừa mới đồng ý chưa được ba mươi giây, Phương Tinh Nghị gửi cho cô mấy tấm ảnh liên tiếp.
Dương Yến mở ra xem, đều là hình của cô lúc uống say như chết nôn trên xe anh, cuối cùng là hình ảnh dáng vẻ nằm như xác chết trên ghế sofa... Đúng là nhìn cô chẳng còn chút mặt mũi nào.
Cô còn chưa gọi điện thoại hỏi Thường Phúc, sao cậu lại có thể đến câu lạc bộ Thiên Nhạc cung tìm mình, hóa ra là Phương Tinh Nghị đến.
Bàn tay Dương Yến run run, nhắn lại một câu: "Cảm ơn tổng Giám đốc Phương."
Phương Tinh Nghị: [Không nhìn ra cô Dương lại chịu thiệt thòi hai lần cùng một chỗ như vậy, chà, thật là làm cho tôi mở rộng tầm mắt. May là sau khi xong việc tôi không cần phải thay cô Dương quan tâm nữa."
Mặt Dương Yến nóng lên.
Tối hôm qua thật sự là ngoài ý muốn mà, lúc đầu cô không có ý định chơi, chỉ là mơ màng bị người ta kéo vào!
Nhưng mà thật sự lời nói của tổng Giám đốc Phương thật sự là đáng tin, nói bảo vệ cô một tháng thì đúng là một tháng, sợ cô gặp chuyện không hay ở câu lạc bộ còn đi tìm cô cả đêm, còn không chấp chuyện trên xe.
Một giây sau, Phương Tinh Nghị lại nhắn thêm một tin.
Phương Tinh Nghị: [Cô Dương, xe của tôi là Mercedes Benz, bị hư đệm chính hãng, gần bốn trăm triệu."
Một tấm đệm bốn trăm triệu?!
Đẹm lông dê nguyên chất Rolls-Roysce còn chưa đắt đến vậy!
Dương Yến: [Tổng Giám đốc Phương, vết thương tôi bị cô Tưởng đánh vẫn chưa lành hẳn.]
Phương Tinh Nghị nói: [Đến bệnh viện làm kiểm tra, bảo trợ lý Tư trả. Việc nào ra việc nấy.]
"Dương Yến, tay cậu đang run rẩy kìa." Lâm Thanh Dung xông tới, ân cần nói: "Bị rút gân à?"
"Không chỉ có tay bị, đầu cũng bị." Dương Yến hung dữ trợn mắt nhìn cô ấy, nghiến răng nghiến lợi: "Cậu nói xem, không có việc gì đến Nhạc Thiên cung làm gì, cậu có nghĩ đến nếu bị người xấu đưa đi thì sẽ thế nào không?"
"Được được, tớ hứa là sẽ không đến nữa." Vừa thấy vẻ mặt này của Dương Yến, Lâm Thanh Dung lập tức sợ sệt, lúc tỉnh cô ấy cũng hiểu đêm hôm qua có hơi quá đà.
Cô ấy giơ điện thoại ra trước mặt Dương Yến: "Đừng nói chuyện khác, cậu xem cái này trước đi."
Là tin hot nhất, nhân vật chính là Tần Mai Nghi, sao khi Tần Mai Nghi bị Phương Thị xa thải thì được công ty Mạn Thác mời về làm quản lý.
Nhưng mà không lâu sau thì có người nói cô ta ôm đùi một Giám đốc già nào đó để thăng chức, ngay cả khách sạn bọn họ thường lui tới cũng bị moi ra, vợ của Giám đốc già đó trực tiếp đến công ty nắm lỗ tai Tần Mai Nghi.
Xem hết tin này, trong lòng Dương Yến cũng không có cảm xúc gì mấy.
Bản thân Tần Mai Nghi có năng lực, nhờ vào năng lực bản thân vào Phương Thị, tuy là nhờ quan hệ để lên vị trí quản lý, nhưng mà nghe nói mấy năm nay cô ta làm rất tốt cương vị này.
Nếu như không phải Tần Mai Nghi bắt tay với Phương Dịch Chung muốn hại cô mất hết tất cả, Dương Yến cũng sẽ không tuyệt tình như vậy.
Nói thẳng ra thì mọi chuyện đều do Tần Mai Nghi gieo gió gặt bão.
"Cô ta thấy ai có quyền thế thì lại bám theo người đó." Lâm Thanh Dung cười lạnh: "Tớ thấy trước đây cô ta cặp kè với Phương Dịch Chung, có khi nào là vì Phương Dịch Chung là cháu họ của Phương Tinh Nghị không?"
"Nghe nói nhà mẹ đẻ của Giám đốc này rất giàu có, thông báo cho toàn bộ giới tài chính tẩy chay Tần Mai Nghi, trừ khi cô ta ra nước ngoài, nếu không... Không công ty nào muốn nhận, thật là xong đời ~!"
Dương Yến ừ, thản nhiên nói: "Cảm ơn bà ấy đã thay chúng ta diệt trừ tai họa này."
"Nhưng mà quá lợi cho Phương Dịch Chung rồi." Lâm Thanh Dung bất mãn nói: "Anh ta nói xấu cậu, cuối cùng chỉ bị điều đến công ty Hoài Bắc, đúng là người của nhà họ Phương có khác."
Còn không phải à?
Dương Yến thầm nghĩ, tuy là Phương Dịch Chung không có quan hệ gì với nhà họ Phương, nhưng mà tốt xấu gì cũng được cụ nhà đặt cho họ "Phương", tuy là Phương Tinh Nghị không qua lại với họ thì cũng phải bảo vệ danh tiếng nhà họ Phương.
Nhưng mà vậy cũng đủ rồi.
Tuy là Phương Dịch Chúng này không tốt với cô, nhưng mà ban đầu cô cũng chỉ lợi dụng anh ta để trốn tránh Hứa Cung Diễn, tính ra thì cũng là Phương Dịch Chung giúp cô, hai người ly hôn thì coi như xong, cô cũng không muốn tính toán thêm gì.
Sau khi đến công ty, Dương Yến thấy hoa tươi và quà ở trên bàn.
Cũng chỉ có thể là Hứa Cung Diễn.
Dương Yến thấy hơi phiền, vẫn ném hoa và quà vào thùng rác như cũ.
"Dương Yến, cô đã vứt hai mươi ba rồi."
Đồng nghiệp ngồi bên cạnh cô quay lại, nhìn vào đóa hoa sơn trà trong thùng rác thì rất tiếc: "Nếu không thì cô nói với người đang theo đuổi đó một chút, bảo anh ấy đừng tặng nữa? vứt mãi cũng đáng tiếc."
Cô cũng đã dặn bảo vệ mấy lần, đừng để người cầm hoa sơn trà vào phòng phiên dịch, nhưng có nói bao nhiêu lần thì cô vào phòng vẫn là cả núi hoa sơn trà!
Chuyện đó đã trở thành bóng ma tâm lý của cô, hơn nữa cô cũng không phải một người mềm lòng, bây giờ Hứa Cung Diễn chạy theo xin tha thứ, dụ dỗ thì cô sẽ nhẹ dạ.