Cái đêm giáng sinh ở RB, cô và Phương Tinh Nghị đi dạo trên đường, tình cờ bước vào tiệm phụ kiện, lúc đó nhìn thấy chiếc khăn quàng trên cô của manocanh trong tủ kính, cô bèn kéo Phương Tinh Nghị đi vào trong mua coi như là quà giáng sinh cô tặng anh.
Rồi bây giờ cô lại thấy một chiếc khăn quàng cổ giống như đúc trong phòng của Hứa Cung Diễn.
Là trùng hợp sao?
Cũng vừa đúng lúc Hứa Cung Diễn đi vào.
Anh nhìn thấy chiếc khăn quàng cổ trên tay Dương Yến, bất chợt mắt anh có vẻ ngại ngùng không tự nhiên: “Anh tìm cả buổi trời không tìm thấy, không ngờ em mới tìm đã thấy.”
“Đúng rồi, anh treo bên trong áo khoác mà.” Anh giả vờ rất tệ, ai nhìn vào cũng sẽ phát hiện ra anh đang nói dối, Dương Yến cảm thấy trong lòng mình cảm giác chua xót dâng trào, cô cố gắng gượng cười phối hợp theo anh: “Anh thật sơ ý.”
Nói xong cô bước đến trước mặt anh rồi mở khăn quàng ra, đợi Hứa Cung Diễn cúi người xuống để cô quàng khăn vào cổ anh.
Chiếc áo của anh mặc chưa kéo dây kéo lên, nên để lộ phần cơ thể bên trong chiếc áo, và ẩn ẩn hiện lên sợi dây chuyền đậu đỏ.
Dương Yến cúi đầu cắn vào môi mình để đè nén cảm xúc của mình lại.
Hai người từ lúc yêu nhau cho đến khi chia tay, những món đồ anh tặng đã bị cô trả lại hoặc bỏ đi từ lâu, nhưng sợi dây chuyền đậu đỏ này là món quà duy nhất cô tặng cho anh lại được anh coi như báu vật mà đeo trên cổ mình.
Người đàn ông này thật ngốc.
Mắt nhìn thấy cái mình thích, muốn chiếm hữu, nhưng anh lại không bao giờ ép buộc cô, muốn gì cũng không dám nói, chỉ âm thầm lén lút đi mua cái giống như vậy.
Dương Yến ngả đầu vào ngực anh rầu rĩ nói: “Hứa Cung Diễn, em ghét anh.”
Em ghét anh hy sinh vì em, ghét anh cứ giữ im lặng.
Càng ghét anh đến bây giờ vẫn còn thích em.
Hai người tuy ở chung trong một phòng đôi của khách sạn, nhưng bên trong đó có hai phòng ngủ cho nên hai người chưa hề có hành động thân mật nào với nhau, chỉ duy nhất một lần là lúc này đây, khi cô đang dựa vào lòng anh.
Khoảng cách rất gần, Hứa Cung Diễn có thể ngửi được mùi thơm tỏa ra từ người cô.
Hứa Cung Diễn đưa tay ôm lấy cô, ôm trọn thân hình mảnh khảnh của cô vào lòng mình, rồi cúi đầu ngửi mùi hương tỏa ra từ tóc của cô: “Đừng ghét anh, em nói em nợ anh, nên em phải trả nợ cho anh.”
Tương lai còn rất xa, có ai biết được sẽ xảy ra chuyện gì, nhưng lúc này đây là khoảnh khắc hạnh phúc nhất trong đời anh.
Người con gái anh yêu đang ở bên cạnh anh, trong mắt cô chỉ có anh, và đang dốc hết sức để tìm cách giúp anh.
Cho dù không còn sống được bao lâu nữa thì anh cũng cảm thấy mãn nguyện, vì những khát vọng của anh cũng đã đạt được rồi, anh cũng không còn cảm thấy có gì đáng để tiếc nuối nữa.
Dựa người vào lòng anh được lúc, Dương Yến cảm thấy như mình có vẻ hơi quá, cô bèn rút người ra rồi kéo lại áo khoác cho anh, sau đó chỉnh lại khăn quàng cổ, gói anh lại cho thật kín.
Dương Yến vừa cười vừa nói: “Tối nay em sẽ dẫn anh ra ngoài dạo, anh nhìn thấy thích cái gì nhất định phải nói cho em biết, em sẽ mua cho anh, biết không?”
Anh đừng lén lút nữa, em sẽ cảm thấy đau lòng lắm.
Hứa Cung Diễn gật gật đầu.
Có lẽ do người đi du lịch cũng nhiều cho nên lúc hai người bước ra khỏi khách sạn cũng gặp không ít du khách, nam nữ già trẻ đều có, còn có các cặp tình nhận tình tứ dựa vào nhau.
Vốn dĩ Dương Yến không để ý, cô vô tình thấy ánh mắt của Hứa Cung Diễn dừng lại ở cặp tình nhân vừa đi ngang trước mặt, rồi sau đó rất nhanh lại không dám nhìn tiếp, cô nhìn anh rồi lại nhìn mình, bất chợt cô hiểu ra.
Cô xích lại gần anh, rồi đưa năm ngón tay nắm lấy tay anh.
Rõ ràng hai người mới từ trong phòng ấm ra, ở khu vực sảnh lớn cũng có máy điều hòa làm ấm, sao tay của anh lại có vẻ lạnh.
Dương Yến nén lại lo lắng mà nói với anh: “Bên ngoài này khoảng một độ, nên rất lạnh, em chịu lạnh rất dở, anh phải trông chừng em nha, đừng để em bị lạnh nha.”
Hứa Cung Diễn sửng sốt, rồi sau đó rất nhanh anh nắm chặt tay cô.
“Được.”
Cái tết của hai người họ ở nước F có vẻ hơi lạnh lẽo, nhưng ở bên kia của trái đất, tại nước Z, nhà nhà đang náo nhiệt chuẩn bị đón năm mới, thỉnh thoảng lại có pháo hoa bắn trên trời.
Năm nay nhà mẹ Dương vui nhất.
Ngoại trừ Dương Yến không có mặt, Thường Phúc và Quách Nhược Linh đều có mặt, và còn đưa bạn của mình về.
“Mẹ, để con giúp mẹ!”
Tưởng Song Kỳ tuy không biết làm cơm, nhưng vì muốn lấy lòng mẹ Dương, muốn tạo ấn tượng tốt với bà cho nên cô nằng nặc đòi vào bếp phụ giúp cho dù là chỉ lấy chén dĩa thôi cũng được.
Mẹ Dương nói: “Bếp mùi dầu mỡ nhiều, con ra ngoài phòng khách chơi đi.”
“Không sao đâu mẹ, có mùi dầu mỡ thì mới có cảm giác tết chưa!” Tưởng Song Kỳ ngoan ngoãn nói, cô nhìn thấy có món chuẩn bị xong nên liền lấy đĩa đưa cho bà.
“Đúng rồi, Song Kỳ.” Quách Nhược Linh đang lột vỏ tôm xoay đầu lại nói với Tưởng Song Kỳ: “Cô qua đây đón năm mới, vậy anh rễ của tôi thế nào?”
“Anh Nghị thì chắc cũng như năm ngoái, về nhà họ Phương ăn cơm với bác Phương thôi.” Tưởng Song Kỳ nói.
Từ lúc mười mấy tuổi đi theo Phương Tinh Nghị, mỗi năm tết đến Tưởng Song Kỳ đều đón tết ở nhà họ Phương, nếu như cô kẹt phải quay phim ở New York thì cũng cũng đón tết chung với bọn Ngự Văn Đình.
Quách Nhược Linh chỉ gỏn gọn đáp lại ừ.
Cô ra hiệu với Tưởng Song Kỳ rồi nhỏ giọng nói: “Sao tôi cảm thấy có gì đó không ổn, sao anh rể lại đồng ý để mình chị tôi ra nước ngoài công tác, anh ấy không lo sao?”
Tưởng Song Kỳ liền lập tức gật đầu theo: “Tôi cũng như cô! Cô không biết thôi chứ trước đây anh Nghị coi chị Yến như báu vật, làm gì có chuyện để mình chị ấy ra nước ngoài được, với lại lúc này là tết nữa chứ.”
“Còn nữa, mấy hôm nay tôi đến Phương Thị tìm anh Nghị, thấy gương mặt anh rất lạnh lùng, cũng không đếm xỉa gì đến tôi, định hỏi mấy người nhân viên xem chị Yến đi công tác ở đâu, nhưng bọn họ không ai dám lên tiếng nói.”
Quách Nhược Linh trợn mắt: “Có khi nào hai người họ chia tay rồi không, rồi chị tôi đi ra nước ngoài để dưỡng vết thương lòng?”
“Anh Nghị và chị Yến tình cảm tốt như vậy, chắc không sao đâu?” Tưởng Song Kỳ tuy miệng nói như vậy, nhưng trong lòng cô cũng nghi ngờ: “Tôi hỏi Thường Phúc, anh ấy nói cũng không có liên hệ với chị Yến.”
“Cái miệng anh ta chỉ biết lừa người thôi!” Quách Nhược Linh trợn mắt nói: “Tôi nói cho cô biết, trong lòng anh ấy thì chị tôi xếp đầu bảng, chị tôi kêu anh ấy làm gì thì anh ấy sẽ lập tức làm ngay.”
“Chắc bọn họ thực sự không có vấn đề gì chứ?”
“Câu này tôi hỏi cô mới đúng, cô với tổng giám đốc Phương thân hơn, hai người họ thế nào cô không biết sao?”
Tưởng Song Kỳ trề môi: “Nhưng anh Nghị bây giờ chê tôi rồi, Trần Khang không phải làm việc cho anh Nghị sao? Cô nhờ Trần Khang thăm dò anh Nghị xem, biết đâu biết được gì thì sao?”
“Đúng rồi ha, xém chút nữa tôi quên mất.”
Lúc này mẹ Dương cũng vừa bê đĩa thức ăn lên, thấy hai người họ đang nhỏ to nói gì đó: “Hai con đang nói gì đó? Ai với ai có vấn đề?”
Tưởng Song Kỳ lập tức đứng dậy tươi cười: “Không có gì ạ, con và chị ba nói chuyện phiếm thôi ạ. Mẹ để con bê ra ngoài cho.”
Nói xong cô nhận lấy đĩa thức ăn từ tay mẹ Dương rồi nhanh chóng đi ra bên ngoài.
Tưởng Song Kỳ bê đĩa đồ ăn lên bàn ăn, thấy Thường Phúc và Trần Khang không nói chuyện với nhau mà đứng ở cửa sổ nghe điện thoại, không biết điện thoại của ai gọi mà nhìn dáng vẻ của anh có vẻ như bất lực.
Cô liền lén lút đi qua để nghe lén.
Có vẻ như Thường Phúc đã phát hiện ra sự có mặt của cô, anh nói xong câu ‘chúc mừng năm mới.’ rồi cũng cúp máy, sau đó xoay người vừa lúc Tưởng Song Kỳ chưa kịp phản ứng lại đã té nhào vào lòng anh.
Tưởng Song Kỳ bèn dựa hẳn vào lòng anh không chịu rời ra và hỏi: “Anh nói chuyện với ai vậy, sao nghe giọng nhỏ nhẹ vậy? Có phải anh có người khác ở bên ngoài không?”
Thường Phúc nhếch mép: “Không có, đừng nghĩ lung tung.”