Sau khi đến phòng làm việc của tổng giám đốc, Dương Yến nghe thấy có tiếng nói phảng phất từ bên trong, cũng không biết có phải anh đang có khách hay không.
Cô lịch sự gõ cửa.
"Vào đi." Phương Tinh Nghị nói một tiếng rồi tiếng nói chuyện lại tiếp tục cất lên.
Dương Yến đẩy cửa bước vào, nhìn thấy không có khách nào mà chỉ có Phương Tinh Nghị đang ngồi chat video sau bàn, anh nghe có tiếng động mới ngẩng đầu nhìn lên rồi nhanh chóng trông xuống cuốn sổ ghi chép.
Dương Yến nhẹ chân bước vào, cô nhẹ chân bước đến đặt hộp giữ nhiệt lên bàn rồi im lặng chờ đợi.
Người đàn ông ấy đang nói tiếng Anh, anh nói rất nhanh nhưng nhả chữ rõ ràng,
Dương Yến nghe ra đây là chuyện liên quan đến vấn đề mậu dịch xuất khẩu, mấy văn kiện liên quan đến mậu dịch được đặt trên bàn, mỗi lần anh muốn lấy văn kiện cô đều cầm lên đưa cho anh trước.
Buổi nói chuyện về mậu dịch xuất khẩu này tốn hết nửa tiếng đồng hồ.
Cuộc trò chuyện video vừa kết thúc, Phương Tinh Nghị đã tháo tai nghe xuống ngay.
Người đàn ông thấy tham gia cuộc hội nghị kéo dài gần hai tiếng đồng hồ mà tinh thần vẫn sáng láng, không mệt mỏi một chút nào.
Dương Yến đưa cho anh ly trà đã pha sẵn, cô vừa cảm khái lại vừa hâm mộ: "Không hổ danh là tổng giám đốc Phương, thương nghiệp hợp tác khó nhằn như vậy mà anh vẫn thuyết phục được người ta, còn hẹn được ngày kí hợp đồng nữa."
Phương Tinh Nghị khẽ nhíu mày, anh nói rành mạch: "Biết được anh ta muốn gì rồi nhắm vào đó là được. Chẳng qua là anh ta chê lợi ích quá ít, vậy anh sẽ trả cái giá làm anh ta hài lòng."
"Có trừ tiền ở những phương diện khác hay không thì anh không quyết định được." Phương Tinh Nghị nhấp môt ngụm trà: "Làm ăn sao có thể chỉ kiếm tiền mà không xì tiền ra được kia chứ."
"Quả nhiên đầu óc của nhà tư bản thật nhanh nhẹn, giỏi phết." Dương Yến tự thẹn không bằng.
Cô mở hộp giữ nhiệt rồi lấy thức ăn và giò heo kho tàu ra: "Mẹ em kêu em đem cơm trưa cho anh nè, em nhớ anh không thích ăn giò heo, có cần em thay anh xử lý nó không?"
"Sở thích có thể thay đổi cơ mà." Phương Tinh Nghị kéo hộp cơm đến trước mặt, không cho cô bất kỳ cơ hội nào: "Huống hồ đây là tấm lòng của mẹ vợ, chắc chắn anh phải ăn bằng hết."
Dương Yến trợn trắng mắt: "Anh đúng là cái đồ không biết xấu hổ, còn chưa cầu hôn mà đã gọi mẹ vợ rồi!"
Phương Tinh Nghị liếc mắt nhìn tay cô: "Không phải có đeo nhẫn hả?"
"Cái này chơi trò chơi được tặng kia mà!"
"Anh biết, bà Phương cảm thấy không đủ long trọng, không đủ lãng mạn đúng." Phương Tinh Nghị sờ điện thoại: "Để anh gọi thiết kế sư đến bàn bạc với em, xem xem em muốn kiểu nhẫn như thế nào."
Dương Yến lẹ lànng chộp lấy điện thoại của anh: "Mua nhẫn nữa thì lãng phí đến nhường nào cơ chứ! Ăn cơm của anh đi!"
Nếu như thiết kế sư đến công ty thật thì có thể trong buổi chiều thôi cả tập đoàn đều sẽ biết đến quan hệ của bọn họ hết.
Phương Tinh Nghị thấp giọng cười.
Dương Yến đưa cơm trưa xong bèn muốn ra ngoài, để người ta khỏi phải nói ra nói vào, Phương Tinh Nghị nói sẽ dạy cho cô hạng mục Chúng Thành, thành công kéo chân cô lại ngồi xuống kế bên anh.
Phương Tinh Nghị nói rõ ràng rành mạch về hạng mục, Dương Yến nghiêm túc lắng nghe.
Đợi đến khi nói rõ ràng hết rồi thì anh cũng ăn xong bữa cơm.
"Giao cho em đi, chắc chắn em sẽ làm tốt!" Dương Yến nhanh nhẹn thu dọn hộp giữ nhiệt, trông có vẻ đang bừng bừng dã tâm: "Nếu không tìm chút việc làm thì đầu óc của em sẽ gỉ sét mất."
Phương Tinh Nghị vuốt cằm: "Có hứng làm phó tổng giám đốc không? Nhiều việc để làm, chắc chắn em không nhàn rỗi được đâu."
"Không làm đâu!" Dương Yến không buồn nghĩ ngợi mà từ chối ngay: "Nếu là công ty khác chắc chắn em sẽ đồng ý, đây là cơ hội tốt để luyện tập, nhưng không làm trong Phương Thị được."
"Sao thế?"
Dương Yến nhíu mày: "Mặc dù quan hệ của chúng ta được bảo mật nhưng em cứ qua phòng anh thường thường, có người đoán được từ lâu rồi. Em làm ở bộ phận R mà còn một đống người thấy bất mãn, nếu như làm phó tổng giám đốc, chắc chắn những lời khó nghe đó sẽ truyền đến tai các cổ đông, khiến cho bọn họ có ý kiến với anh."
Phương Tinh Nghị mỉm cười: "Hiện giờ người nắm nhiều cổ phiếu trong tay nhất chính là anh, em còn sợ các cổ đông liên kết với anh kết tội anh à?"
"Không phải em lo, chỉ sợ người ta đồn đại không hay thôi." Dương Yến mím môi cười: "Em càng thích chứng minh bản thân bằng thực lực, chặn miệng bọn họ lại."
Nụ cười tự tin tỏa sáng trên gương mặt cô mang vẻ đẹp mạnh mẽ mà kiều diễm.
Nụ cười có thể khiến người khác sa người vào đấy.
Phương Tinh Nghị ôm cô vào lòng rồi hôn lên cổ tay mảnh khảnh trắng ngần của cô, anh cười khẽ: "Nhìn bà Phương ngày một trưởng thành, giỏi giang nhường này, anh sợ mình sẽ bị bà Phương cho hít khói."
Dương Yến trợn mắt nhìn anh, cô lầm bầm: "Em cũng muốn thế lắm, có điều em biết phân lượng của bản thân ra sao, haiz! Em lại hy vọng anh ngốc đi một tí, thế thì áp lực của em sẽ không còn lớn như vậy nữa.
"bà Phương trách anh quá thông minh ư?"
"Hứ!" Dương Yến bĩu môi nói kế hoạch tương lai: "Em đã nghĩ kỹ rồi, đợi em học hỏi thành tài ở Phương Thị rồi sẽ ra đi tự mình lập nghiệp, tự làm bà chủ!"
"Chí hướng không tồi." Phương Tinh Nghị gật đầu đồng ý: "Vậy em càng cần phải đi theo anh, cẩn thận xem anh giao lưu với những ai, tích lũy mạng lưới quan hệ, chuẩn bị đầy đủ để tự mình lập nghiệp."
Anh lại hỏi: "Em muốn mở công ty ở đâu?"
Dương Yến trỏ ngón tay ra ngoài cửa cổ, giọng nói đậm khí phách: "Mua các tòa nhà lớn kế bên Phương Thị ấy!"
"Ngại quá, đó là tài sản của Phương Thị." Phương Tinh Nghị thở dài: "Ít nhất phải ba triệu tỷ anh mới bán."
"Ba triệu tỉ...Anh muốn kiếm tiền đến điên rồi hả?" Dương Yến trố mắt, cô hít sâu một hơi: "Được rồi, không mua nổi thì thuê! Em muốn cướp hết mối làm ăn của Phương Thị cho Phương Thị phá sản luôn!"
Ý cười trong ánh mắt Phương Tinh Nghị càng tươi tắn hơn: "Nhìn dáng điệu của bà Phương như thế này, anh cảm thấy xác suất thành công cao lắm, vây thì, sau khi làm sập Phương Thị, bà Phương có tính toán gì không?"
Dương Yến nhìn anh trân trân, nụ cười thâm sâu khó dò: "Bắt anh đi làm thuê cho em, em làm bà chủ của anh."
"bà Phương tự gầy dựng sự nghiệp riêng là vì mục đích này à?"
"Không được hả?" Dương Yến tức giận: "Ai biểu trước đây anh cứ tùy tiện sai bảo em chi! Cả đời này em cũng không quên lần đi công tác Thổ Nhĩ Kỳ đó đâu!"
"Em muốn dập bớt sự kiêu căng ngạo mạn của đám tư bản các anh, để anh biết cái gì gọi là thời thế thay đổi! Em đã nghĩ đến cảnh anh làm thuê cho em từ lâu rồi."
Phương Tinh Nghị không nén được cười.
bà Phương nhà anh ăn nói hùng hồn như vậy... Đáng yêu quá đi mất!
Dương Yến thấy anh cười mới dứ dứ nắm đấm: "Anh cười cái gì, không tin em làm được à?"
"Đâu có, anh tin bà Phương sẽ làm được." Nét mặt Phương Tinh Nghị đến là nghiêm túc, nhưng khóe môi vẫn đang nở nụ cười: "Đợi sau khi Phương Thị phá sản nhất định anh phải cầu xin bà Phương nhận anh, bao nuôi anh."
Dương Yến trợn mắt nhìn anh.
Hai người nói chuyện một hồi, Dương Yến sợ thư ký vào giao văn kiện rồi nhìn thấy sẽ không được hay cho lắm bèn nhổm người dậy rời đi.
Lúc ra đến cửa cô lại chợt nghĩ đến tấm bùa bình an, Dương Yến mới lấy nó ra nhìn thử, rồi quay ngược lại đưa cho Phương Tinh Nghị.
Phương Tinh Nghị hỏi cô: "Em đi xin đó hả?"
"Không phải, bạn em đi xin ở một ngôi chùa linh lắm bên Nhật Bản ấy." Dương Yến nói, bỗng dưng dáng vẻ cầu xin hèn mọn lúc đưa bùa bình an của người phụ nữ ấy hiện lên trong đầu cô.
Cũng không hiểu sao cô lại như vậy.
"Không phải em nên giữ lại hả?" Phương Tinh Nghị đưa bùa bình an lại cho cô.
"Anh giữ lấy đi." Dương Yến lại đẩy ra.
Cô cứ có cái cảm giác Phương Tinh Nghị cầm lá bùa bình an này cô mới thấy yên tâm.
"Qua tay em cũng xem như em cầu."
Phương Tinh Nghị bật cười.
Anh theo chủ nghĩa vô thần, không tin tưởng chỉ một lá bùa mà có thể bảo vệ bình an, có điều đây là tâm ý của người yêu, anh phải nhận.
Đợi đến khi Dương Yến đi ra ngoài, Phương Tinh Nghị mới mở ngăn kéo cất lá bùa vào.
Anh vô tình liếc mắt nhìn thấy hình thêu cổ thần trên lá bùa, chợt có cảm thấy quen thuộc lạ lùng, anh lại cầm lá bùa ra cẩn thận quan sát.
Hình thêu cổ thần trên lá bùa không phải thêu máy mà là có người thêu tay từng mũi từng mũi một, thêu rất đẹp, cổ thần vô cùng sống động khiến cho mọi người phải sinh lòng kính sợ.
Phương Tinh Nghị nhíu mày thật chặt, cảm giác khó chịu lại bùng lên.