Lục Văn Thù cười hì hì: "Nhị ca nghe lầm rồi đấy, tôi có nói thế bao giờ!"
"..."
Người dẫn chương trình tặng chiếc nhẫn tình yêu đích thực cho Tống Tịnh Hòa và Ngự Văn Đình, có điều trông Tống Tịnh Hòa không mấy vui vẻ, cô ta cầm lấy nhẫn đưa lại cho Dương Yến: "Tôi có rồi, cái này cho cô vậy."
"Thôi thôi, tôi không gấp đâu." Dương Yến xua tay, ngón tay cô đã đeo một chiếc rồi, mặc dù dùng để phòng thân nhưng cũng là thứ Phương Tinh Nghị tặng cho cô, cũng đủ lắm rồi: "Cô cho bọn họ đi."
Lục Văn Thù ôm eo nàng tiên bé nhỏ, tươi cười cợt nhả nói: "Tôi đã đặt một chiếc cho nàng tiên bé nhỏ từ lâu rồi, không cần đâu, hơn nữa nhãn hàng này không lọt vào mắt xanh tôi, hai người giữ lấy đi."
"Miệng anh xấu ghê." Dương Yến dở khóc dở cười.
Phương Tinh Nghị và Ngự Văn Đình liếc mắt nhìn nhau, đôi mắt cả hai đều trở nên tối tăm.
Phương Tinh Nghị nhìn Lục Văn Thù: "Cậu mua nhẫn kim cương à?"
"Phải đó, hàng đặt riêng của hãng Van Cleef & Arpels!" Lục Văn Thù đắc ý nói, anh ta còn kéo tay Lâm Thanh Dung, muốn khoe nhẫn kim cương với bọn họ nhưng lại phát hiện ra ngón tay cô trống trơn.
"Cưng ơi, nhẫn đâu rồi, sao em không đeo?"
Ánh mắt Lâm Thanh Dung chợt thay đổi, cô ta mím môi nói: "Viên kim cương to quá trời, nếu em đeo ra ngoài bị người ta để ý thì sao? Em cất trong túi xách rồi, đợi về nhà đeo là được."
"Nàng tiên bé bỏng còn tiết kiệm giùm anh hả." Lục Văn Thù hôn cô, anh thờ ơ nói: "Vốn dĩ nhẫn phải đeo mới đẹp, mất rồi thì mua cái mới, chồng chưa cưới của em không thiếu tiền đâu!"
"Đông người lắm, đừng có hôn." Anh không quan tâm đến mặt mũi nhưng Lâm Thanh Dung vẫn còn cần đây này, cô bèn giơ tay đẩy ra anh.
Thấy Lục Văn Thù nói như vậy, Phương Tinh Nghị nở nụ cười, ánh mắt vẫn lạnh băng băng: "Lão tứ, hiếm lắm mới thấy cậu nghiêm túc như vậy đó, đính hôn luôn rồi."
"Tất nhiên rồi!" Lục Văn Thù nhíu mày: "Nói không chừng hôm nào đó đi đăng ký kết hôn luôn thì sao."
Phương Tinh Nghị ừ một tiếng.
Anh ta nghiêng đầu nhìn Ngự Văn Đình, Ngự Văn Đình gật gật đầu, vẻ mặt anh ta càng lạnh lùng hơn nhưng lại không nói gì.
"Nếu chú tư có tiền mua hàng đặt riêng của Van Cleef & Arpels thì thôi vậy." Tống Tịnh Hòa cười cười rồi đưa nhẫn cho Dương Yến: "Xem ra chỉ có hai người có thể nhận rồi."
Dương Yến vẫn không lên tiếng, Phương Tinh Nghị vươn tay nhận lấy rồi mở hộp nhẫn ra.
Là một cặp nhẫn vàng 18K tinh tế.
"Không tệ, đẹp lắm đấy." Phương Tinh Nghị khen ngợi thật lòng, chỗ này mà có thể tặng chiếc nhẫn như vậy đã không dễ dàng gì rồi.
Anh ta cầm nhẫn kiểu nữ lên đeo vào tay Dương Yến.
"Ể!" Tốc độ đeo nhẫn của anh ta quá xá nhanh chóng, cô không kịp cản anh lại, chiếc nhẫn vừa khéo nằm ngay trên ngón giữa.
Phương Tinh Nghị đưa hộp nhẫn cho cô: "bà Phương không đeo nhẫn cho anh sao?"
"Đừng nghịch nữa."
Xung quanh đều là bạn bè, Dương Yến bị tiếng kêu “bà Phương" của anh làm đỏ bừng cả mặt.
"chị dâu, có phải cô chê nghi thức đính hôn này đơn giản quá phải không?" Lục Văn Thù cười xấu xa: "Chê cái nhẫn này là đồ miễn phí, nhị ca của tôi không coi trọng cô ư?"
Dương Yến cảm thấy bất đắc dĩ: "Tôi nào có ý đó."
"Vậy cô đeo cho nhị ca của tôi đi, cô xem nhị ca của tôi còn đang giương mắt tha thiết trông chờ kia kìa! " Lục Văn Thù hối, còn gọi người chơi đàn violong chưa đi đó qua đây.
Lục Văn Thù nói: "Tí nữa sẽ cho cậu ba trăm triệu, cậu kéo bản Ido cho bọn họ đi!"
Cậu nghệ sĩ violon lập tức cầm đàn lên.
Giai điệu bản tình ca nhẹ nhàng vang vọng khắp phòng nhảy, mấy người Lục Văn Thù cùng nhau dỗ dành.
"Mau đeo cho cậu ta đi! Mau đeo đi!"
Gương mặt Dương Yến ửng đỏ, cô ngại ngùng nhìn Phương Tinh Nghị cầu cứu, muốn anh cản bọn họ lại.
Nhưng Phương Tinh Nghị chỉ thấp giọng cười rồi chìa tay trái ra.
Dương Yến gắng gượng một phút sau, cuối cùng không gượng nổi nữa, cô đành lấy chiếc nhẫn kiểu nam từ trong hộp ra, ngón tay cô vẫn còn run rẩy.
Phương Tinh Nghị cười: "Tay em ổn chứ?"
"Nó không nghe em sai khiến, tự run đấy." Dương Yến quýnh quáng vỗ mạnh tay trái lên tay phải, rồi nắm lấy tay Phương Tinh Nghị, chầm chậm đeo nhẫn lên tay anh.
Dương Yến khựng lại giữa chừng.
"Hở?" Phương Tinh Nghị nhìn cô, ánh mắt có vẻ không lành: "Em đổi ý hả?"
"Không phải, em muốn hỏi anh chuyện này." Dương Yến khụ khụ vài tiếng rồi nghiêm túc hỏi anh: "anh Phương, anh có đồng ý để em chăm sóc cho anh, đeo nhẫn lên ngón tay anh không?"
"Woa, chị dâu được phết nha." Lục Văn Thù kêu một cách đầy khoa trương: "Với chút ít tiền đó của cô còn chưa mua được một căn biệt thự nữa mà muốn nuôi nhị ca hở?"
Ngự Văn Đình sút cho anh ta một cú rồi lạnh lùng nói: "Không biết nói năng thì câm miệng đi."
"Tôi tò mò thôi mà..."
"Câm miệng." Lại thêm một cú sút nữa tung qua.
Lục Văn Thù ăn hai cú sút bèn tỏ ra tủi thân, tìm Lâm Thanh Dung đòi an ủi, Lâm Thanh Dung chỉ trợn mắt nhìn anh ta.
Thấy Phương Tinh Nghị không nói năng gì, Dương Yến mới thúc giục anh ta: "Anh có đồng ý không?"
"Xem ra bà Phương không chỉ muốn người của anh mà còn muốn tài sản của anh nữa." Phương Tinh Nghị thấp giọng cười: "bà Phương đã vững lòng quyết tâm rồi, sao anh không cho em cơ hội được kia chứ?"
Dương Yến hỏi: "Đồng ý không?"
"Đồng ý."
Lúc này Dương Yến mới đeo nhẫn lên ngón áp út của anh.
Vào giây phút đó, rốt cuộc vùng đất bị phủ những đám mây âm u ấy đã nhìn thấy được ánh sáng mặt trời, khiến cho cô thấy ấm áp, thấy thật thoải mái.
Từ lúc mới quen nhau, dè dặt tìm hiểu cho đến cuối cùng cả hai đều đem lòng yêu thích đối phương, quá trình ấy đã có xiết bao thay đổi.
Bọn họ cũng từng cãi nhau vì vài chuyện, từng thương xót người kia, sau khi giải quyết những hiểu lầm, trời quang mưa tạnh, rốt cuộc cũng hiểu được lòng nửa kia của mình.
Dương Yến nhìn vào ánh mắt sâu xa ấy của anh.
Lúc mới gặp nhau, em vốn không nghĩ rằng mình sẽ yêu thích anh nhiều đến nhường này,
Phòng nhảy vẫn tưng bừng náo nhiệt, mà có một bóng người cao ráo ẩn mình trong góc ánh đèn không soi sáng đến, đôi mắt xanh thẳm thẳm nhìn trân trân cô gái mình yêu đang đứng giữa một đám người.
Ánh mắt đong đầy vẻ quyến luyến và nỗi tuyệt vọng không nguôi.
Nhìn người mình yêu ôm ấp kẻ khác, hôn môi, trái tim anh ta đập thình thịch hai nhịp như bị cái búa đập mạnh vào lồng ngực vậy, đau đến mức hít thở không thông, ngón tay anh ta ôm siết trái tim.
Nếu như có thể moi tim ra thì tốt rồi.
Thế thì sẽ không còn đau đớn nữa.
Lâm Thanh Dung nghiêng đầu nhìn thấy Hứa Cung Diễn nấp sau cây cột trong phòng nhảy, ánh mắt tối tăm, trông có vẻ hiu quạnh lắm, cô mấp máy môi muốn nói gì đó.
Hứa Cung Diễn dán ngón tay giữa lên miệng rồi lắc đầu với cô ta.
Mấy giây sau, Lâm Thanh Dung quay đầu đi.
"Khụ khụ!" Hứa Cung Diễn ho khù khụ, anh ta sợ bị người khác nghe thấy nên cuống quýt lấy chiếc khăn từ trong túi ra che miệng.
Cuống họng ngòn ngọt, máu loang lổ trên khăn.
Anh ta vịn cây cột cho dịu một lúc mới ngẩng đầu lên nhìn người con gái mỉm cười nhè nhẹ ấy lần nữa.
Bộ váy xanh lá sẫm làm tôn lên nước da trắng ngần của cô, trắng trẻo đến động lòng người.
Anh ta biết cô rất hợp với màu xanh lá sẫm mới vậy mới học hỏi vài nhà thiết kế để thiết kế ra bộ váy dài cổ điển này, rồi anh ta tự mình đi đến cửa hàng lựa chọn nguyên liệu, may thành chiếc váy để tặng cho cô.
Cho dù người mà cô hướng về không phải là anh, chỉ cần lặng lẽ nhìn ngắm cô mặc chiếc váy mình làm cũng mãn nguyện lắm rồi.
Hứa Cung Diễn thấp giọng lầm bầm: "Ước nguyện của tôi không thể thành hiện thực được."
Anh ta khát vọng được nắm lấy bàn tay cô, giới thiệu cô cho cả thế giới này biết, anh ta muốn tỏ tỉnh với cô, muốn hôn cô.
Anh ta cho đi nhiều đến như vậy nhưng vĩnh viễn vẫn không thể biến nguyện vọng này thành hiện thực được.