Nam Thần Nhà Tôi

Chương 205: Loại tin tưởng này, tôi không thể muốn



“Đó còn không phải đều là anh dạy em sao?” Tưởng Song Kỳ giận đến dậm chân.

Cô thấy sắc mặt Quách Thường Phúc thay đổi, gấp gáp giải thích với cậu: “Thường Phúc anh tuyệt đối đừng suy nghĩ lung tung, đây đều là...”

“Kỳ Kỳ, dám làm phải dám nhận.” Lục Văn Thù cười hơ hớ cắt đứt lời cô: “ Anh nhớ có đại công tử nhà tài phiệt nào đó theo đuổi em, em cùng ký giả nói anh ta rất tốt, có thể qua lại thử.”

“Em không có!”

Yến Cảnh Niên nhìn ra ngoài mộ viên, cùng lộ ra tươi cười: “Nhìn kìa, đại công tử tài phiệt đó đến rồi.”

Quách Thường Phúc nhìn qua, thấy trên đường bên ngoài mộ viên, có một người đàn ông đang đứng đó, cách rất xa, cùng có thể nhìn ra khí độ phi phàm của người đàn ông, là người của gia đình phú quý.

Tưởng Song Kỳ gấp gáp muốn khóc.

Cô đều làm theo lời của Yến Cảnh Niên, không biết họ hôm nay hát vở kịch gì.

“Thường Phúc, anh nghe em giải thích...”

Tưởng Song Kỳ muốn giải thích, Quách Thường Phúc lại thô lỗ đem cô từ trong lòng kéo ra, trầm mặt bước lớn rời đi.

Để lại lời nói oán hận, vội vội vàng vàng đuổi theo Quách Thường Phúc.

“Ai, em gái lớn như bát nước đổ đi.” Lục Văn Thù lắc đầu: “Anh ba, anh cũng vậy, họ đều muốn tái hợp, anh làm gì kéo em đến phá hoại!”

“Nếu là tình cảm thật sự tốt, chúng ta có muốn phá hoại cũng không có cách nào.” Yến Cảnh Niên nhất châm kiến huyết: “Tên nhóc kia trong lòng vẫn không có Kỳ Kỳ, nên cho hắn một bài học.”

“Đường đường em gái giám đốc Phương, lại nhẹ giọng xuống nước cầu xin một người đàn ông, thật mất mặt.”

Lục Văn Thù nhìn lướt qua anh ta một cái, không nhịn được: “Anh ba, anh có phải là quỷ xui xẻo không? Anh xem anh nhúng tay vào chuyện của anh hai và Dương yến, họ chia tay, hiện tại lại...”

Yến Cảnh Niên cười lạnh: “Đúng vậy, lần tới sẽ tới phiên cậu cùng tiểu tiên nữ chia tay!”

“A a, cái đồ mỏ quạ này!” Lục Văn Thù không vui: “Em và tiểu tiên nữ rất tốt, em xem anh còn là nên lo lắng cho mình, không có bạn gái thì thôi, bạn trai cũng không có.”

“Thuốc mới tôi vừa nghiên cứu vẫn đang trong giai đoạn thử nghiệm, cậu muốn thử không?”

“...Không muốn!”

Trên đường quay về nhà chính, Dương Yến cùng Phương Tinh Nghị đều không nói chuyện, không khí giữa hai người rất cứng nhắc.

Sau khi vào phòng, Phương Tinh Nghị cũng không lên lầu.

Dương yến không nhìn anh, sau khi lên lầu đi thư phòng tìm ông Phương, gõ gõ cửa, đợi người bên trong đáp lời, mới mở cửa đi vào.

Ông Phương ngồi phía trước cửa sổ sát đất, trong tay cầm tờ báo, lười biếng phơi nắng.

Ông thấy Dương Yến đến, lộ ra nụ cười: “Dương Yến, qua đây ngồi.”

Dương Yến ngồi xuống đối diện ông.

“Sức khỏe tôi không tốt, luôn ở Phương trạch, cùng không quan tâm tin tức bên ngoài.” Ông Phương lộ ra biểu cảm tiếc nuối: “Dịch Chung là đứa bé ngoan.”

Dương Yến thấp giọng nói: “Nếu không phải tôi, anh ấy sẽ không chết, là tôi hại anh ấy. Ông Phương, tôi tin rằng sự tình như thế nào ông biết, tôi cũng biết.”

Ông Phương hiểu ý của cô.

“Cô muốn làm gì thì làm, tôi sẽ không cản trở cô.” Ông Phương nói, hiện tại Phương gia không phải do ông quản, dù Dương Yến không nói, Phương Tinh Nghị cũng sẽ làm vậy.

“Ông Phương, cảm ơn ông.” Có sự đồng ý của ông Phương, Dương Yến cũng không cố kỵ nữa: “Tôi đến đây gặp ông là muốn nói ông biết việc này.”

Cô đem chuyện hiểu lầm mang thai giả nói cho ông Phương, còn nói với ông: “Tôi cùng giám đốc Phương thật sự không có quan hệ gì, vật này, cùng mong ông nhận lại.”

Chiếc nhẫn ngọc Sapphire, Dương Yến trả lại cho ông Phương.

Ông Phương không cầm, chỉ là nhìn chiếc nhẫn Sapphire một cái, giọng nói ấm áp: “Cô Dương, nếu cô không gấp thì nghe tôi nói với cô một câu chuyện.”

Dương Yến không muốn ông mất mặt.

“Được.”

Ông Phương nhìn ánh mặt trời ấm áp ngoài cửa sổ, rơi vào trong hồi ức: “mấy chục năm trước, khi người đàn ông ra nước ngoài bàn chuyện làm ăn, gặp phải một người phụ nữ rất xinh đẹp, nên đã yêu cô ấy từ cái nhìn đầu tiên.”

“Người đàn ông và người phụ nữ ở cùng nhau, còn chuẩn bị kết hôn, người trong nhà đột nhiên gọi điện thoại đến, nói bà nội mất rồi, người đàn ông muốn dẫn người phụ nữ về, ngày đi lại tìm không thấy người phụ nữ, chuyến bay quá gấp, ông gửi tin nhắn cho người phụ nữ, đi về trước, đợi một tuần sau quay lại tìm người phụ nữ, nghe nói người phụ nữ đã dọn nhà.”

“Người đàn ông nhớ mãi không quên người phụ nữ, định nếu tìm không thấy người phụ nữ sẽ cả đời không kết hôn, mấy năm sau, ông nhận được điện thoại từ nước ngoài, là của người phụ nữ, người đàn ông mới biết người phụ nữ bị ung thư phổi, sắp chết.”

“Người phụ nữ nói cô không thể đợi được người đàn ông, lại phát hiện có thai, liền quay về nhà mẹ, nhiều năm như vậy vẫn luôn một mình nuôi con, nhưng cô không còn thời gian nữa, cô từ trên báo nhìn thấy người đàn ông, trăm ngàn đau khổ tìm được số điện thoại của người đàn ông, không nghĩ đến kết nối được.”

Giọng của ông Phương rất ôn hòa, đặc biệt là khi nói về bệnh tình của người phụ nữ, trong ngữ khí có sự đau khổ không đè nén được.

Dương Yến im lặng nghe.

“Người đàn ông ở quê của người phụ nữ cùng cô trải qua khoảnh khắc tuyệt đẹp cuối cùng, đứa bé cũng ở đó, ông ta sắp xếp trường học tốt nhất cho đứa trẻ, mỗi tháng đều đến thăm nó.”

Sau khi đứa bé lớn lên, anh tuấn thông minh, nó gia nhập vào sở nghiên cứu, ở đó gặp được người vợ suốt đời, nó đem người vợ dẫn đến cho người đàn ông xem, hai người kết hôn, có con của mình.”

Ông Phương dừng lại một chút, ngữ khí trở nên đau đớn: “Không quá vài năm, người vợ của đứa con ngoài ý muốn qua đời, đứa con không chịu nổi sự thực, tự sát.”

Dương Yến nghe mà trong lòng bi thương, cô không nhịn được hỏi: “Sau đó thì sao?”

“Sau đó, người đàn ông không muốn đem đứa cháu để ở nơi thương tâm đó, ông ấy dẫn cháu về nước, nói với mọi người là con trai của mình, cho nó những thứ tốt nhất, muốn đem yêu thương với đứa con và bù đắp lên người đứa cháu.”

Dương Yến vừa nghe xong câu chuyện, cùng theo câu nói này của ông Phương, cô cái gì cũng đều hiểu.

“Anh ấy là...Phương Tinh Nghị?”

“Con trai tôi dùng súng tự sát, chết trước mặt Tinh Nghị.” Ông Phương đau lòng nói: “Lúc tôi đi, trạng thái của Tinh Nghị có chút không đúng, tôi chỉ có thể tìm người thôi miên nó, làm nó quên đi những chuyện đó.”

Ông Phương rơm rớm nước mắt: “tôi cuộc đời này chỉ thương nhớ một người phụ nữ, lại không có cơ hội ở cùng cô ấy, có một đứa con trai, lại không nghĩ tới đi trước tôi.”

Lương tin tức quá lớn, Dương Yến nhất thời không tiêu hóa kịp: “Chuyện này, chuyện này quá ly kỳ rồi!”

Làm sao sẽ có loại chuyện này?

Nếu Phương Tinh Nghị biết được, sẽ có biểu cảm thế nào?

Ông Phương biết Dương Yến không tin, lấy ra một cuốn album, mở cho cô xem.

“Đây là Tinh Nghị và ba mẹ nó.”

Trong bức hình màu sắc đã ố vàng, người phụ nữ xinh đẹp ôm trong lòng một đứa bé mủm mỉm, người đàn ông ôm cô ấy, ngũ quan tuấn tú, mi mắt cùng ông Phương rất giống nhau.

Một nhà ba người, nhìn rất hạnh phúc.

Ông Phương đem album lật ra phía sau, ngoại trừ hình lúc nhỏ của Phương Tinh Nghị, thỉnh thoảng cũng sẽ thấy ông Phương.

Lật xong cuốn album, ông Phương nói: “Tiểu Yến, tôi đem chuyện này nói với cô, là vì tôi tin cô, giống như Tinh Nghị tin cô.”

Dương Yến cắn môi, cười trào phúng: “Loại tín nhiệm này, tôi không muốn nổi”

“ Tinh Nghị là một tay tôi nuôi lớn, nó là đứa bé thế nào, tôi rất rõ.” Ông Phương thở dài: “Nó không phải là cố ý lừa cô, chỉ là muốn bức cô trưởng thành mà thôi.”
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.