Nam Thần Nhà Tôi

Chương 102: Vận may cả đời đều dùng hết



Dương Yến tỉnh lại thấy vô cùng hoa mắt váng đầu, bụng dưới còn có chút không thoải mái, hình như là tới kỳ kinh nguyệt, cô xoa xoa đầu, thay quần áo tới phòng tắm rửa mặt.

Sau khi ra khỏi phòng ngủ lại phát hiện phòng bếp có tiếng động, hình như là Lâm Thanh Dung đang bận rộn.

"Tốt quá tiểu tiên nữ, bữa sáng đều đã làm xong." Thấy bàn ăn đã bày sẵn cháo hoa và thức ăn, Dương Yến đoán là Lâm Thanh Dung làm, khen hai câu, ngồi xuống ở trước bàn.

Lâm Thanh Dung bưng một lồng bánh bao hấp từ phòng bếp ra, đắc ý cười một tiếng: "Chỉ có vậy thôi! Mặc dù tớ không xào rau, nhưng cháo vẫn rất ngon, nếm thử bánh bao hấp này đi, tối hôm qua tớ đi siêu thị mua đó."

"Tối hôm qua cậu đi siêu thị rồi à?" Dương Yến dừng động tác lại, hỏi cô ấy: "Sau đó lại đi Mai Trang đón tớ à?"

"Tổng giám đốc Phương đưa cậu về."

Bây giờ, Dương Yến mới nhớ tới một số việc tối hôm qua, hình như cô ngồi xổm ở ven đường chờ Lâm Thanh Dung tới đón, sau đó chú nhỏ Phương đến đó, hai người nói chuyện được vài câu, chú nhỏ Phương liền nói đưa cô về.

Sau đó cô không nhớ gì nữa.

"Hóa ra đều là thật à..." Dương Yến kẹp bánh bao cũng không biết có nên ăn hay không, vô cùng xấu hổ: "Sớm biết thì đã không uống nhiều như vậy, mất mặt quá."

Mỗi lần say đều là chú nhỏ Phương đưa về, chú nhỏ Phương có cảm thấy cô nhiều dục vọng cho nên dung tục hay không đây?

"Có cái gì mà mất mặt, Tổng giám đốc Phương cũng không tức giận." Lâm Thanh Dung cười hì hì nói, ngữ khí mập mờ: "Kinh nguyệt của cậu còn dính trên quần áo của Tổng giám đốc Phương, Tổng giám đốc Phương còn tốt tính đem cậu ôm vào phòng tắm, chà chà!"

"..." Dương Yến lúng túng xoa mi tâm, quả thực mặt mũi đã ném đến Bắc Cực rồi, cô còn không dám nhớ lại hình tượng kích thích tối hôm qua kia, sau này sẽ đối mặt chú nhỏ Phương thế nào đây?

Ăn cơm xong lúc đi tới công ty, lòng Dương Yến vẫn tràn đầy xấu hổ.

Cái loa nhỏ Lâm Thanh Dung vẫn nói liên miên ở bên cạnh: "Ôi chao cậu không cần cảm thấy xấu hổ, tớ cảm thấy Tổng giám đốc Phương luôn có thể tự mình đưa cậu về, chắc chắn là có ý với cậu, nếu như các cậu..."

"Không có đâu." Dương Yến đem cô ấy chặn lại trở về, lo người trên xe nhiều, giọng nói giảm thấp xuống: "Đó là chú họ của Phương Dịch Chung! Chú họ cậu biết không?"

"Cậu và Phương Dịch Chung đã ly hôn, cũng không ai quy định ly hôn cùng cháu trai thì không thể yêu đương cùng chú họ của anh ta."

"Không phải trước kia cậu nói Tổng giám đốc Phương không tốt sao?" Dương Yến nghiêng đầu nhìn cô ấy một cái: "Nói cái gì khắc vợ, đến hơn ba mươi tuổi mới có thể kết hôn, làm sao, cậu muốn Tổng giám đốc Phương đến khắc tớ sao?"

Lâm Thanh Dung đập cô một cái, cười đùa nói: "Đúng vậy, tớ chỉ bảo cậu và Tổng giám đốc Phương thử yêu đương một chút thôi mà, dù sao các cậu nhìn cũng rất có tướng vợ chồng."

"..."

Mấy lời lung tung nay, Dương Yến nghe mà đau đầu, dứt khoát không để ý tới cô ấy nữa, lấy điện thoại di động ra muốn xem thời gian một chút, phát hiện Facebook gửi tới mấy cái tin tức, cái gì kiểu như bạn đã trúng thưởng.

Dương Yến đăng nhập Facebook, phát hiện đó là trang facebook chính thức của BC.

Hóa ra là ba ngày trước BC có tổ chức hoạt động rút thăm trúng thưởng, Lâm Thanh Dung cưỡng ép lấy điện thoại của cô đăng lên facebook, bây giờ lại trúng thưởng, facebok của BC bảo các cô trong vòng mười lăm ngày làm việc tới bất kỳ cửa hàng nào đề nhận xe.

"Vậy mà thật sự trúng?" Dương Yến nhìn kỹ ba lần, chắc chắn là ID của mình, xe bên trong không sai, cô đưa di động cho Lâm Thanh Dung: "Xe."

"Hả xe gì?" Lâm Thanh Dung nghi ngờ nói, hướng điên thoại di động của cô nhìn vào, ngẩn người, sau đó hung hăng vỗ bả vai Dương Yến, dường như bất ngờ: "Mẹ nó, thật sự trúng rồi!"

Dương Yến cũng cảm khái: "Vận may cả đời chắc là đều dùng ở lần này."

"Cậu cá chép hóa rồng rồi!" Lâm Thanh Dung không nhịn được hưng phấn trong lòng, gần như thét lên: "Cậu có bằng lái chưa? Có phải sau này chúng ta không cần phải đi tàu điện ngầm rồi đúng không?"

"Có rồi có rồi, nhưng xe này không bán đi sao?" Dương Yến nói: " Mặc dù là ID của tớ nhưng là cậu đăng, nói thế nào cũng là phần thưởng của cậu."

Lâm Thanh Dung khoát khoát tay: "Mặc kệ nó, trúng là được! Xe cũng không bán đi, dù sao cậu có bằng lái, về sau chúng ta liền lái xe đi làm, chen trên tàu điện ngầm quá mệt mỏi."

Thấy cô ấy nói như vậy, Dương Yến liền gật gật đầu.

Sau khi đến công ty, Dương Yến vừa mới đi vào văn phòng liền đụng vào Khương Tịnh, sau khi lui về sau hai bước, thấy là cô, sắc mặt cô ta lập tức chìm xuống, giống như rất khó chịu.

Dương Yến lên tiếng chào hỏi: "Chị Khương."

Khương Tịnh hừ mũi một tiếng, đi qua sát bờ vai của cô.

Dương Yến cũng không để ý, trở lại chỗ ngồi của mình, cô đã đổi chỗ ngồi nhưng Hứa Cung Diễn lại giống như âm hồn bất tán, trên mặt bàn vẫn đặt vào hoa trà mềm mại như cũ, mùi thơm nức mũi.

Cô không khỏi nhéo nhéo mi tâm.

"Dương Yến, nhớ mười giờ tới phòng họp hội nghị cấp cao." Đồng nghiệp quay ghế lại, nói với Dương Yến.

Dương Yến buồn bực nói: "Họp hội nghị cấp cao, tôi tới làm cái gì?"

"Không biết, tôi vừa mới nhận được mail từ công ty, phía trên có tên của cô." Đồng nghiệp đem ảnh chụp mail gửi cho Dương Yến xem, lặng lẽ nói: "Nhưng mail kia đã bị chị Khương xóa rồi, cô nhớ đi đấy, nếu như chị Khương hỏi tới, tuyệt đối đừng khai tôi ra nha."

Dương Yến nhìn ảnh chụp mail kia, đúng là mail của công ty gửi tới mười phút trước.

Cô cũng không ngốc, biết vì sao đồng nghiệp lại nói với cô chuyện có mail, đoán chừng là đoán cô bị gọi đi họp, có khả năng trở thành quản lý mới, muốn để lại ấn tượng tốt ở trước mặt cô mà thôi.

"Được, cảm ơn."

Dương Yến xử lý một chút tài liệu, chờ đến chín giờ bốn mươi phút lúc đó mới đứng dậy đi tới phòng họp hội nghị cấp cao.

Phòng hội nghị này ở tầng cao nhất, chỉ có các cổ đông và các quản lý cấp cao được dùng, người của những ngành khác đều họp ở phòng họp phía dưới, hoặc là ở bộ phận của mình, một là không vào được, hai là cần thẻ ra vào đặc biệt.

Dương Yến vừa ra khỏi thang máy, bên ngoài liền có người của bộ phận thư ký chờ sẵn, trực tiếp đưa cô dẫn tới phòng họp, thư ký cầm thẻ quét lên máy cảm ứng ở bên cạnh.

Cửa phòng họp vừa mở, một cỗ đàn hương đập vào mặt, không gian gần trăm mét vuông đặt một chiếc bàn hội nghị rất rộng, ghế được sắp xếp từ trên xuống, trên bàn bày sẵn laptop và microphone, mặt tường được trải rộng mặt chiếu cao cấp gần như trong suốt, toàn bộ phòng họp lấy hai màu xám trắng làm chủ đạo, vô cùng khiêm tốn nhưng cũng không mất đi phong cách.

Dương Yến kinh ngạc một chút.

Có đôi khi cô đi công tác sẽ đi tới phòng họp của công ty hợp tác với Phương thị, nhiều năm này đi tới không ít phòng họp của các công ty, nhưng không có cái nào có thể vượt được cái này của Phương thị.

Đây cũng là lần đầu tiên cô có may mắn đi vào phòng họp hội nghị cấp cao của Phương thị.

Cũng khó trách người người đều muốn trèo lên trên, đồ vật ở tầng dưới chót so với tầng cao nhất hoàn toàn khác nhau, càng có phong cách và tiêu chuẩn hơn, người có khả năng hưởng thụ loại phong cách kia, cũng không còn cách nào chịu đựng hương vị tầng dưới chót.

Dương Yến không đi vào trước, bàn hội nghị trước đã ngồi không ít người, Khương Tịnh ngồi ở bên dưới phía bên phải bàn hội nghị, đang nghiêng đầu nói gì đó cùng cô gái bên cạnh, trên mặt cả hai đều là nụ cười giả tạo.

Cô vừa tiến đến, không chỉ khiến những người khác trong phòng họp chú ý, mà Khương Tịnh cũng nhìn thấy, trong nháy mắt đáy mắt cô ta tuôn ra vẻ không tin, giống như đang suy nghĩ e-mail kia đã bị xóa bỏ, sao Dương Yến còn tới đây được.

Dương Yến hỏi người thư ký kia: "Xin hỏi là tùy tiện ngồi, hay là xếp vị trí?"

"Cô Dương, vị trí của cô ở kia."

Thư ký chỉ chỗ ngồi cho Dương Yến, Dương Yến nói cám ơn, mắt nhìn thẳng đi vào, đi đến đối diện Khương Tịnh, kéo cái ghế ra ngồi xuống, cái ghế này được làm từ dây leo, ngồi vô cùng dễ chịu, còn có mùi hương gỗ nhàn nhạt.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.