Đêm trước hôn lễ, dưới sự lôi kéo nhiệt tình của đám Triệu Văn và Trần Trình, Giang Dục và Lê Ứng tổ chức một buổi tiệc độc thân.
Bữa tiệc được tổ chức ở quán bar trên tầng thượng của khách sạn cử hành hôn lễ, Lê Ứng bao toàn bộ quán bar, mời bạn cùng lớp và bạn bè thân thiết của hai người.
Đêm ấy là đêm cuối cùng trước khi họ chính thức thoát khỏi thân phận độc thân.
Nhận được một bao lì xì siêu dày, hôm đó Trần Trình còn phấn khích hơn cả hai đương sự, hắn uống rượu và kính rượu suốt một buổi tối, bấy giờ đã rơi vào trạng thái ngà ngà say. Trần Trình vừa đung đưa theo nhạc, vừa hớn hở cụng ly với Tần Dương bên cạnh, dùng một hơi uống cạn sâm-panh trong ly.
Uống xong, Trần Trình dốc ngược ly cho Tần Dương xem, chứng minh rằng trong ly không còn rượu. Hắn vừa ngước mắt lên thì bắt gặp Giang Dục đang đứng một mình bên bàn rượu, cậu đang cầm một ly sâm-panh trên tay, trông có vẻ thờ ơ.
Trần Trình quét mắt nhìn xung quanh, hắn không thấy bóng dáng Lê Ứng, cũng không biết anh đi đâu mất rồi.
Nghĩ đoạn, Trần Trình tranh thủ thời gian đi đến bàn rượu, hắn bước đến bên cạnh Giang Dục rồi khoác vai cậu với vẻ thân thiết: “Nhóc Giang Dục, đây là đêm độc thân cuối cùng của cậu rồi. Cậu mà không nhân dịp này để chơi cho đã, sau này bị người ta trông coi thì không còn cơ hội nữa đâu.”
Câu nói này nghe rất mập mờ, Giang Dục không khỏi khựng lại, đoạn liếc mắt nhìn hắn.
Giang Dục rất muốn nói, thật ra bây giờ cậu cũng bị người ta trông coi nghiêm ngặt lắm rồi, tuyệt đối không có cơ hội để chơi cho đã đâu.
Ngặt nỗi nghĩ đến thanh danh “bông hoa cao lãnh” của Lê Ứng, cậu vẫn chừa lại chút mặt mũi cho anh: “…Sáng mai em kết hôn rồi, không chơi được đâu.”
“Thế thì có làm sao.” Xưa nay Trần Trình là người có tính cách liều lĩnh, hắn không hề xem đó là chuyện gì to tát, “Thanh niên bọn mình có thể uống rượu suốt đêm, sáng mai lại kết hôn, có gì mà sợ! Tự cậu ngẫm lại đi, từ lúc hẹn hò cho đến bây giờ, cậu đã được tự do lần nào chưa? Đã được trải nghiệm cảm giác say mèm lần nào chưa? Đã được ngủ lại bên ngoài bao giờ chưa? Đã được trải nghiệm cảm giác điên cuồng thật sự bao giờ chưa?”
Giang Dục nghe ra Trần Trình hơi say rồi.
Nhưng có lẽ là vì ánh đèn mờ ảo, men say chếnh choáng cùng sự phấn khích mơ hồ trước đám cưới, cảm xúc của Giang Dục cũng bị hắn ảnh hưởng, trong lòng cậu dấy lên một chút kích động.
Đúng vậy, đây là đêm độc thân cuối cùng của cậu rồi! Dựa vào đâu mà cậu phải bị người ta kìm cặp, ngoan ngoãn đợi đến đám cưới ngày mai chứ! Cậu nên buông thả một lần, không say không về mới đúng!
Nghĩ đến đây, Giang Dục chợt nhận ra mình quá thê thảm. Lúc còn bé cậu đánh không lại Giang Mộng, bị Giang Mộng trông coi. Lớn lên một chút thì bị bố mẹ trông coi. Vất vả lắm mới lên được đại học, mắt thấy sắp thoát khỏi sự giám sát nghiêm ngặt của bố mẹ, cuối cùng lại bị bạn trai trông coi.
Không được đi chơi net, không được tiếp xúc thân mật với người khác, phải giữ khoảng cách với người thích mình. Thi thoảng cậu ra ngoài tụ tập ăn bữa cơm hoặc đi net, chỉ cần về trễ một chút thì ai kia sẽ tra hỏi ngay.
Vấn đề là người nào đó chưa bao giờ nói thẳng, chỉ biết ngấm ngầm ghen tuông. Những khi gọi điện tra hỏi thì cũng không nói gì khác, chỉ nói một câu nhớ cậu. Giọng nói khẽ khàng vang lên bên tai, giữa tiếng ồn ào huyên náo xung quanh, trái tim Giang Dục lập tức mềm nhũn. Thế thì còn tụ tập ăn uống, đi net cái khỉ gì nữa, tất cả đều không so được với bạn trai cậu, chỉ muốn chạy vội về nhà để thơm thơm rồi ẵm bồng thôi.
Tuy nói là bị Lê Ứng trông coi, nhưng quả thực Giang Dục cũng rất thích thú.
Thế nhưng bấy giờ Giang Dục đang dâng trào cảm xúc, cậu ngẫm lại là vì Lê Ứng quá đỗi tự giác, nên trước nay cậu không có cơ hội hưởng thụ quyền lợi sai sử người kia với tư cách là bạn trai. Hơn nữa từ bé đến lớn Giang Dục đã bị người khác giám sát nghiêm ngặt, lý trí nhất thời bị cảm xúc lấn át.
“Anh nói đúng.” Giang Dục đột nhiên lớn giọng nói, cậu nhấc ly rượu trên bàn lên, “Hôm nay em không say không về, xem ai dám quản em.”
Thấy vậy, Trần Trình lập tức giơ rượu lên chạm ly với cậu, hắn nói với vẻ mặt đầy hào hứng: “Nào, bọn mình uống thôi, coi như đây là cơ hội chứng minh địa vị sau khi cưới của các cậu. Nhóc Giang Dục này, anh xem kĩ rồi, anh chắc chắn Lê Ứng không dám quản cậu đâu.”
–
Lúc này Lê Ứng còn đang bàn bạc về hôn lễ với hai mẹ, vậy nên Giang Mộng tự giác đảm nhận nhiệm vụ trông chừng Giang Dục. Thấy cậu hào hứng cụng ly liên tục với người bên cạnh, Giang Mộng dõi theo một lát thì bắt đầu cảm thấy không yên.
Cô đánh tiếng với mấy nữ sinh ngồi cạnh rồi bước đến chỗ Giang Dục, đoạn kéo lấy tay áo cậu.
Giang Dục liếc sang, vừa thấy là cô thì ánh mắt cậu lập tức trở nên đề phòng, nói với vẻ không mấy thân thiện: “Làm gì đấy?”
Giọng cậu đã nhuốm chút men say.
“Uống ít thôi.” Giang Mộng cũng nói với vẻ không dễ chịu, “Ngày mai kết hôn rồi, sáng mai mày phải dậy sớm đấy.”
Giang Dục ngoảnh mặt làm ngơ, dứt khoát xoay người đi uống tiếp.
Thấy vậy, Giang Mộng lại kéo kéo áo cậu, thế nhưng rõ ràng Giang Dục không hề có ý định đáp lại cô, khiến Giang Mộng bực mình không thôi.
Giang Mộng nhìn chằm chằm vào gáy cậu trong chốc lát, cô nghĩ bụng, quả nhiên lớn rồi nên không còn đáng yêu và dễ bảo như khi còn bé nữa. Nếu hồi nhỏ Giang Dục dám chống đối như vậy, cô chỉ cần cho cậu một trận nhừ đòn là cậu sẽ ngoan ngoãn nghe lời ngay.
Có điều Giang Dục rất hiếm khi nào hào hứng đến vậy, ngoài việc say rượu ra, Giang Mộng đoán có lẽ là do đêm nay tâm trạng của cậu tăng vọt nên hơi phấn khích.
Hiện tại Giang Mộng cũng không trị được Giang Dục nữa, cô cũng không nhiều lời mà dứt khoát nhắn tin cho Lê Ứng.
–
Lúc lên đến nơi, Lê Ứng chỉ thấy cả đám bọn họ uống say đến mức bắt đầu kêu gào linh tinh, khắp quán bar đều vang lên tiếng ồn ào. Có người ngồi đối diện cửa quán bar, chỉ mới liếc mắt đã trông thấy Lê Ứng, người đó lập tức vẫy tay với anh rồi hô to: “Lê Ứng, người yêu ông gọi ông đến uống rượu kìa.”
Ai nấy đều dời tầm mắt lên người anh.
Giang Dục cũng đưa mắt nhìn theo tiếng gọi, cậu chỉ thấy Lê Ứng mặc vest đi về phía mình.
Trần Trình ở bên này xung phong cầm ly lên, loạng choạng nghênh đón anh: “Mau mau, chú rể của chúng ta đến rồi, đến trễ như vậy thì phải tự phạt ba ly nha.”
Lê Ứng nhận lấy ly rượu, anh tùy ý đặt lên mặt bàn gần đó, không hề đáp lại Trần Trình mà dứt khoát đi vòng qua người hắn, bước đến bên cạnh Giang Dục.
Giang Dục vẫn đang nhếch miệng cười thờ ơ cùng mọi người, không khó để nhìn ra chút men say hiện trên gương mặt cậu.
“Em uống rượu à?” Lê Ứng hỏi.
Giang Dục khẽ chớp mắt, cậu thu lại ý cười trên môi, đoạn tựa người vào lòng bạn trai mình với vẻ lười biếng: “Ba người Triệu Văn, Tần Dương và Trần Trình cứ rót cho em mãi.”
Nghe vậy, Lê Ứng bèn nâng mắt nhìn một vòng.
Ba người kia còn đang vô tri vô giác uống rượu và chơi oẳn tù tì, chẳng hề hay biết bản thân đã bị Giang Dục tố cáo đầy oan ức.
Lê Ứng đưa tay chạm vào vành tai Giang Dục, thấy hơi nóng, anh vuốt ve thật dịu dàng rồi nói: “Em nghe lời bọn họ làm gì.”
Dù sao đó cũng chỉ là cái cớ để trốn tránh trách nhiệm, vậy nên Giang Dục không đáp lời.
Một lúc lâu sau, cậu mới chậm rãi lên tiếng: “Hôm nay là đêm độc thân cuối cùng của em rồi.”
Lê Ứng bật cười, đoạn hỏi: “Thế thì sao nào?”
“Em cảm thấy cuộc đời em quá thê thảm.” Giang Dục ngà ngà nói, giọng điệu lộ ra vẻ tủi thân.
Lê Ứng thoáng khựng lại, anh bị cậu dọa sợ đến mức không dám thở mạnh.
Chợt, anh lại nghe Giang Dục nói tiếp: “Hồi bé mỗi khi làm sai, em sẽ bị Giang Mộng quản, sau này đi học thì bị mẹ quản.”
Nói đến đây, Giang Dục lại ngẩng đầu đầy ấm ức: “Bây giờ thì bị anh quản, trên giường cũng quản, dưới giường cũng quản nốt.”
Nhìn cậu một chốc, Lê Ứng bỗng bật cười thành tiếng, anh thấp giọng hỏi cậu: “Trên giường anh có quản em đâu?”
“Sao lại không?” Giang Dục làu bàu, lúc này có lẽ đến bản thân cậu cũng không biết mình đang nói gì, “Lúc thì bắt em ngồi, lúc thì bắt em nằm, anh quản siêu nhiều, cực kì nhiều luôn đó.”
Giang Dục cụp mắt, câu nói cuối cùng cứ như đang lẩm bẩm một mình. Lê Ứng nhìn cậu, hầu kết trượt xuống hai bận, một lúc lâu sau, anh khẽ cười rồi ngoéo ngoéo tay cậu: “Buồn ngủ chưa, anh đưa em về ngủ nhé?”
Tối hôm ấy cả hai người đều ngủ lại tại khách sạn, song dưới yêu cầu của hai mẹ, đêm đó họ phải ngủ ở hai phòng riêng.
Lê Ứng đưa Giang Dục về phòng, anh chăm sóc cậu tắm rửa, dỗ dành cậu ngủ rồi mới chuẩn bị rời đi.
Nghe thấy tiếng động, Giang Dục lập tức ngồi dậy khỏi giường.
“Anh đi đâu vậy?” Cậu dụi mắt hỏi anh.
Lê Ứng im lặng giây lát rồi nói: “Anh về phòng ngủ.”
Bấy giờ Giang Dục đang ở trong trạng thái nửa tỉnh nửa say, đầu óc cậu vừa có phần mơ hồ, vừa có phần tỉnh táo một cách kì lạ. Cậu xốc chăn lên, đoạn bước đến ôm chầm lấy Lê Ứng rồi lười biếng hỏi: “Phòng nào? Không phải phòng anh là ở đây à?”
Không nghe thấy tiếng Lê Ứng đáp lại, Giang Dục bèn ngẩng đầu lên nhìn anh, cậu chỉ thấy anh cụp mắt, đang dõi theo mình chẳng rời.
Thế là Giang Dục cũng chớp mắt nhìn Lê Ứng, cậu chăm chú ngắm anh một thoáng, chợt động lòng mà kiễng chân lên hôn anh thật nhẹ.
Hơi thở của Lê Ứng lập tức trở nên nặng nề, anh khẽ buông mắt nhìn Giang Dục, chỉ trong chớp mắt đã không cầm lòng được mà cúi xuống hôn cậu.
Giang Dục vừa uống rượu, độ ấm tỏa ra từ những nụ hôn cao hơn bình thường, xen lẫn mùi bạc hà của kem đánh răng còn có mùi rượu nhàn nhạt vương vấn giữa cánh môi.
Hôm nay Giang Dục có vẻ hăng hái hơn mọi ngày, cậu phối hợp ôm lấy Lê Ứng, nhiệt tình đáp lại nụ hôn của người kia, áp chặt môi mình lên làn môi anh. Đến khi Lê Ứng vén mở cánh môi cậu, Giang Dục còn chủ động liếm nhẹ vào đầu lưỡi anh.
Sau khi uống say, Giang Dục quá đỗi mê muội làn hơi của Lê Ứng, dù có hôn nhiều đến thế nào thì cậu vẫn cảm thấy không đủ.
Lê Ứng ghì lấy gáy cậu hôn một lúc lâu, cuối cùng anh đành kiềm chế mút nhẹ lên môi cậu, cố gắng dằn lòng mà lùi lại, đoạn thấp giọng nói: “Chưa đến năm tiếng nữa là bọn mình phải dậy rồi em.”
Giang Dục khẽ nhếch môi, cậu ngửa mặt nhìn anh, cũng không biết có nghe hiểu lời anh nói hay không.
Ngắm cậu vài giây, ánh mắt Lê Ứng đột nhiên rơi xuống, bắt gặp Giang Dục đang liếm môi thật nhẹ.
Trước mắt Lê Ứng bỗng chốc tối sầm, anh cũng không kìm nén thêm nữa mà cúi đầu bắt lấy môi cậu, đoạn vươn tay kéo lấy cà vạt, bật mở hai cúc áo trên cùng của chiếc sơ mi.
–
Hơn hai giờ sáng, chỉ còn một hai tiếng trước khi họ phải rời giường.
Thấy Giang Dục đã ngủ say, Lê Ứng bèn mặc lại quần áo, định về phòng mình ngủ thêm một lúc. Ấy vậy mà vừa ra khỏi cửa, anh lại đúng lúc chạm mặt bà Giang và bà Lê vừa mới thức dậy.
Hai mẹ chứng kiến cảnh Lê Ứng bước ra khỏi phòng Giang Dục, bấy giờ một người cuồng sạch sẽ như anh lại mặc một chiếc áo sơ mi nhàu nhĩ, trông vô cùng lôi thôi.
Ba người lập tức sững lại bước chân, đôi bên nhìn nhau mà chẳng ừ hử gì.
Im lặng vài giây, Lê Ứng siết chặt tay rồi cho vào túi quần, đoạn ho nhẹ một tiếng: “…Hai mẹ vất vả rồi ạ.”
Anh nói xong thì dợm bước quay về phòng.
Đợi anh đi khuất, bà Lê là người đầu tiên quay sang nở nụ cười xấu hổ với bà Giang, mà bà Giang cũng đáp lại bằng một nụ cười vô cùng lúng túng.