Cô gái đối diện trợn tròn mắt, nhìn Lê Ứng với vẻ kinh ngạc.
Giang Dục cũng ngây ra, bờ môi mỏng của cậu hé mở, sững sờ nhìn anh.
Phải một lúc lâu sau, nữ sinh kia mới lấy lại được giọng nói, cô nở nụ cười lạnh lùng: “Cậu bịa ra lí do như vậy chỉ để từ chối mình ư?”
Đây cũng là suy nghĩ đầu tiên của Giang Dục, bởi hồi cấp hai cậu cũng từng thấy nhiều người lấy cớ này rồi. Khi đó ai cũng còn bé, chưa nhạy cảm lắm với những từ như ‘đồng tính luyến ái’, chỉ cảm thấy rất hài hước mà thôi.
Nhưng thú thực, Lê Ứng không giống kiểu người sẽ lấy cớ này để từ chối con gái. Hơn nữa có rất nhiều lí do để từ chối, dùng lí do này không khéo chút nào.
“Không phải.” Lê Ứng phủ nhận.
Anh nhìn thoáng qua Giang Dục, chợt nghiêm túc nhìn về phía cô gái kia: “Tôi sẽ không lấy cớ này chỉ để từ chối cậu.”
Dáng vẻ bộc trực của anh luôn khiến người khác phải tin tưởng. Trong khoảnh khắc, nữ sinh nọ cũng không biết nên phản ứng như thế nào.
Bản thân Giang Dục cũng ngơ ngác, vậy nên cậu không để ý lắm đến biểu cảm của cô gái kia. Cậu chỉ nhớ đối phương rời đi với vẻ mặt hoảng hốt, trước khi đi còn nhìn mình với ánh mắt quái gở.
Đến khi nữ sinh gọi xe rồi đi mất, trên con đường vắng vẻ này chỉ còn lại hai người là cậu và Lê Ứng.
Bầu không khí đột nhiên xấu hổ đến lạ, song đây chỉ là cảm nhận của một mình Giang Dục.
Lê Ứng chẳng có phản ứng gì đáng kể, anh mở lời trước: “Anh đưa em lên nhé?”
Giang Dục bất giác ngước mắt nhìn anh, cậu lơ mơ dạ một tiếng, bám theo anh đi vào tòa nhà.
Giang Dục thả chậm vài bước, đi theo sau lưng Lê Ứng. Hai người dợm bước một lúc, Giang Dục chợt đưa mắt lên nhìn góc nghiêng của Lê Ứng. Người kia mang vẻ mặt hờ hững, không hề giống một người vừa come out chút nào. Đương nhiên, Giang Dục cũng chưa từng chứng kiến tận mắt cảnh come out của ai cả, nên cậu cũng không rõ có phải họ đều bình tĩnh như vậy hay không.
Đi được một đoạn, Giang Dục suy nghĩ hồi lâu rồi chậm rãi mở lời, phá vỡ sự im lặng: “Thật ra chị gái kia cũng rất xinh mà.”
Lê Ứng hơi khựng lại, song anh không dừng bước chân: “Thế thì sao?”
Hai người quẹt thẻ, rẽ vào lối đi dẫn đến thang máy, Giang Dục lại nói tiếp: “Sao anh lại lấy cớ đó để lừa chị ấy?”
Nữ sinh kia có vẻ sợ hãi trông thấy.
Bấy giờ Lê Ứng mới dừng chân, anh dứt khoát đứng lại.
“Sao em lại nghĩ anh lừa cô ấy?” Lê Ứng nghiêng đầu nhìn cậu.
Giang Dục chớp mắt, ra điều bối rối: “Anh kể với em mà, anh nói hồi trước anh rất thích một cô gái…”
Lê Ứng nhìn cậu chăm chú: “Anh nói với em người đó là con gái bao giờ?”
Giang Dục: “...”
Lần này Giang Dục hoàn toàn chết lặng.
Thật ra cậu cũng không nhớ chính xác khi ấy Lê Ứng đã nói những gì. Nhưng nếu Lê Ứng đã nói vậy, thế tức là người anh thích trước kia cũng là con trai sao?
Giang Dục lập tức nghĩ đến đám bạn trung học của Lê Ứng ở buổi họp lớp. Thế nhưng khi đó có rất nhiều con trai, cậu chẳng nhớ ra được mấy người. Người cậu có ấn tượng nhất chính là nam sinh đã bước đến chào đón họ ngay khi vừa đẩy cửa bước vào.
Giang Dục còn nhớ khi đó đối phương nhìn cậu và Lê Ứng với ánh mắt là lạ, phải chăng là hiểu lầm quan hệ của bọn cậu?
Thấy biểu cảm của cậu thay đổi liên tục, Lê Ứng cũng không nói gì nữa, anh chừa cho cậu thời gian để suy ngẫm, sau đó bước đến ấn thang máy.
Giang Dục tự giác đi theo anh, hai người lần lượt đặt chân vào cửa thang máy rộng mở.
Tuy không biết rõ lí do, nhưng Giang Dục có thể nhạy bén nhận ra Lê Ứng có chút không vui.
Đi theo anh thẳng một mạch đến văn phòng, Giang Dục mới sực lấy lại tinh thần. Ban đầu cậu không định đi lên, nhưng đến cũng đến rồi, Giang Dục bèn đưa bình giữ nhiệt cho Giang Mộng, dựa vào bàn cô tán dóc mấy câu.
Lê Ứng quay về bàn làm việc rồi ngồi xuống. Anh khẽ buông mắt, nhác thấy Giang Dục vẫn có vẻ ung dung như mọi ngày, không biết đang tán gẫu gì đó với Giang Mộng.
Lê Ứng dời mắt đi, anh rút ra một tờ khăn giấy, đoạn vo lại trong tay rồi ném vào thùng rác.
Bên kia, Giang Mộng mở hộp canh tẩm bổ mà mẹ làm cho mình với điệu bộ thỏa mãn. Cô sung sướng hớp liền mấy ngụm, vừa nghếch mắt lên thì trông thấy Giang Dục đang nhìn mình với vẻ mặt thâm thúy.
Ánh mắt cứ như đang ngắm khỉ.
Giang Mộng khựng lại, nguýt cậu: “Mày nhìn chị thế là có ý gì?”
Nghe vậy, Giang Dục không khỏi liếc nhanh sang Lê Ứng. Anh đang ngồi trước bàn làm việc, vừa nhìn tài liệu vừa thảo luận gì đó với đồng nghiệp, thoạt nhìn có vẻ rất tập trung.
Tuy cậu rất cảm thông với Giang Mộng, nhưng suy cho cùng tính hướng vẫn là chuyện riêng tư. Dựa trên tình hình hiện tại, chắc hẳn các bạn học của Lê Ứng vẫn chưa biết chuyện này. Xem ra anh giấu rất kĩ, Giang Dục nghĩ bụng, vì thế mà cậu lại càng không thể kể chuyện này cho Giang Mộng.
Chỉ là, không biết cô gái kia có che giấu giúp Lê Ứng hay không.
–
Trước đây Giang Dục rất hay liên lạc với Lê Ứng. Sau khi hình thành thói quen, lúc rảnh rỗi cậu cũng thường tán gẫu với anh, kể cho anh nghe những chuyện xảy ra xung quanh mình, hoặc nghe anh tâng bốc mình vu vơ.
Ngặt nỗi, kể từ ngày bất ngờ chứng kiến Lê Ứng come out ngay trước mặt mình, Giang Dục rất ít khi chủ động liên lạc với anh.
Cũng không phải là do kì thị. Trên thực tế, Giang Dục hoàn toàn không bận tâm đến việc bạn bè mình có phải đồng tính hay không, bình thường chơi với nhau thế nào thì cứ tiếp tục như thế, cậu cũng không có thành kiến với ai cả. Có lẽ Giang Dục là kiểu người phóng khoáng, nếu có con trai tỏ tình với cậu, cậu vẫn có thể thân thiết với đối phương như bạn bè bình thường.
Ấy vậy mà Giang Dục lại cảm thấy rất lạ về chuyện này, cậu không thể nói rõ là lạ ở đâu, nhưng nói chung là rất kì quái. Cậu cứ vô thức bài xích và tránh né cảm xúc khó hiểu này.
Sáng Thứ bảy, Giang Dục nhận được cuộc gọi của Tần Dương, y nói lâu rồi mình không vận động, nhờ Giang Dục rủ vài người bạn ra chơi bóng.
Giang Dục cũng rất thích chơi bóng. Bình thường cậu chỉ có hai thú vui lớn nhất, một là chơi game, hai là chơi bóng rổ, cậu nghe vậy thì rất vui vẻ đồng ý.
Dạo này thời tiết không tệ, hai người bèn hẹn nhau bên ngoài sân bóng của Giang Đại.
Bạn bè Giang Dục đã từng chơi bóng với đám Lê Ứng nên cũng coi như quen biết. Tính cách con trai vốn tùy tiện, thấy Lê Ứng và Tần Dương đến, vài người tự giác bước lại đón, cười đùa mấy câu với họ.
Trong khi đó, Trần Tinh Tinh lại đang nói chuyện với Giang Dục, cậu nghe tiếng thì lia mắt về phía bên kia. Đúng như cậu dự đoán, quả nhiên Tần Dương không chỉ đến một mình, mà còn có cả Lê Ứng.
Khựng lại đôi chút, Giang Dục dứt khoát giả vờ không nhận ra.
Mãi đến khi bắt đầu trận bóng, bị bạn bè gọi vài tiếng, Giang Dục mới rề rà bước đến.
Có người thấy vậy bèn trêu chọc: “Sao? Bây giờ hai người không thể tách rời rồi đúng không? Dính nhau thế kia mà.”
Tất cả mọi người đều biết Giang Dục và Trần Tinh Tinh chỉ là bạn bè. Bình thường quan hệ của cả đám rất thân thiết, ai nấy đều có tính cách khá tùy tiện, chẳng ai để chuyện này trong lòng.
Ngay cả bản thân Trần Tinh Tinh nghe vậy cũng chỉ lớn tiếng mắng một câu: “Cút.”
Giang Dục phớt lờ đi về phía bọn họ, song vừa nhấc mắt cậu đã chạm phải cái nhìn của Lê Ứng.
Giang Dục thoáng ngây ra, vô thức dời mắt đi nơi khác. Nhưng ngay sau đó, cậu lại cảm thấy phản ứng của mình cứ dở dở ương ương, bèn liếc mắt nhìn lại.
Lê Ứng vẫn nhìn cậu chăm chú, màu mắt anh rất nhạt, không nhìn ra cảm xúc gì đáng kể, nhưng chắc chắn chẳng phải tâm tình gì tốt đẹp.
Không hiểu sao Giang Dục lại cảm thấy chột dạ. Trong lúc những người khác tán gẫu vô cùng hăng say, chỉ có hai người bọn họ lại im lặng đứng đó.
Một lát sau, các bạn học khác bước vào trong sân, Lê Ứng thì đi về phía Giang Dục.
Tuy Giang Dục đã cố gắng hết sức để che giấu, song chỉ cần một cái liếc mắt, Lê Ứng đã nhìn ra một thoáng đề phòng và căng thẳng trong mắt cậu.
Lê Ứng đưa đồ uống thể thao trong tay cho cậu: “Anh tiện đường mua.”
Nghe vậy, Giang Dục cụp mắt xuống, cậu nhìn chai nước hồi lâu, sau đó mới chậm rãi đưa tay nhận lấy: “À.”
Chững lại một lúc, cậu bổ sung một câu: “Em cảm ơn.”
Các bạn học ở xa xa í ới gọi hai người.
Lê Ứng chăm chú nhìn Giang Dục một lúc, chợt thở dài một hơi đầy bất đắc dĩ.
Rõ ràng là gần đây họ đã rất thân thiết, rõ ràng là Giang Dục đã rất thân cận với anh, ấy vậy mà đột nhiên, tất cả mọi thứ lại quay trở về điểm xuất phát.
Là do anh vẫn chưa đủ bình tĩnh.
–
Hôm nay họ hẹn nhau muộn nên chơi cũng muộn, lúc chơi bóng xong thì đã hơn sáu giờ, trời cũng tối sầm lại.
Vừa kết thúc, mọi người đã nhanh chóng tản ra, ai hẹn hò thì hẹn hò, ai ăn cơm thì ăn cơm. Tối đến Tần Dương còn phải đi đón bạn gái, vừa chơi bóng xong y đã vội vàng rời đi, cuối cùng trên sân bóng chỉ còn lại hai người rảnh rang là Giang Dục và Lê Ứng.
Giang Dục rảnh rỗi đến mức nhàm chán, bèn đứng tại chỗ luyện tập ném bóng. Hai chân cậu khẽ nhún, thắt lưng duỗi thẳng, hai tay nâng lên nhẹ nhàng, trái bóng vọt ra khỏi tay cậu rồi lọt vào trong rổ.
Động tác vừa chính xác lại vừa xinh đẹp.
Lê Ứng đứng một bên xem cậu ném bóng vài lần, tứ chi cậu sải rộng một cách uyển chuyển, gần như không để lỡ một quả nào.
Lúc này, sân thể dục bên cạnh đã có không ít người đang chạy bộ đêm, còn có không ít đôi tình nhân đang tản bộ sau khi cơm nước xong.
Sau vài cú ném, Giang Dục ngồi xuống băng ghế dưới rổ nghỉ ngơi trong chốc lát.
Gió đêm hiu hiu thổi hương hoa đến, từng chập rồi từng chập, phất lên sợi tóc ướt đẫm trước trán Giang Dục.
Xung quanh ngập tràn tiếng nói chuyện xì xào, khi gần khi xa. Giọng nói của nam nữ hòa vào nhau, lúc thì cãi cọ, lúc thì cười đùa, khiến hơi thở mùa xuân tại sân bóng rổ về đêm vô cùng ngào ngạt.
Vừa chơi bóng xong, cổ họng Giang Dục hơi khô. Cậu quay đầu tìm kiếm một lúc, đúng lúc này một chai nước xuất hiện trước mắt cậu.
“Anh uống qua rồi, em muốn uống không?” Lê Ứng hỏi.
Cậu nhanh chóng vặn mở nắp chai, uống một hơi hết sạch chỗ nước còn lại.
Lê Ứng ngồi xuống bên cậu, hai người cứ thế ngồi dưới khung rổ, đưa mặt về hai hướng khác nhau.
Im lặng trong chốc lát, Lê Ứng là người đầu tiên mở lời.
“Em,” Anh cất lên một tiếng rất khẽ, nghiêng đầu nhìn góc nghiêng của Giang Dục, đoạn nói: “Phản cảm lắm à?”
Tuy Lê Ứng không nói hết cả câu, song Giang Dục vẫn lập tức nghe hiểu ý anh. Cậu vô thức quay đầu lại nhìn anh, lắc đầu nguầy nguậy, phủ nhận: “Không ạ.”
Nói xong, Giang Dục lại dừng vài giây, nghiêm túc giải thích một câu: “Em không phản cảm chuyện đó.”
Lê Ứng nhìn cậu trong chốc lát, giọng anh rất trầm: “…Không phản cảm thật chứ?”
“Thật mà.” Giọng Giang Dục nghiêm túc hiếm thấy, ngay sau đó cậu cũng nhận ra hành động của mình rất dễ gây hiểu lầm cho người khác.
Chựng lại giây lát, cậu lại nghiêm túc giải thích: “Em chưa bao giờ nghĩ đồng tính luyến ái là hành vi khác thường, em luôn cho rằng việc thích nam hay nữ đều bình thường như nhau.”
Dứt lời, hai người lại im lặng nhìn nhau vài giây, sau đó Lê Ứng hỏi: “Vậy sao em lại tránh anh?”
Giang Dục biết ngay anh sẽ hỏi như vậy. Im lặng trong chốc lát, cậu cố tình ngồi sát vào Lê Ứng, khoác tay lên vai anh, nhằm tỏ vẻ mình không có bất kì hành vi kì thị nào.
Lê Ứng nghe Giang Dục giải thích cặn kẽ bên tai anh rằng cậu không hề bài xích đồng tính luyến ái, song cậu vẫn không trả lời thẳng lí do mình tránh mặt anh.
“Anh tin,” Lê Ứng nói. Anh hờ hững đưa mắt về phía thao trường nằm ngoài sân bóng, nhẹ giọng hỏi, “…Vậy em còn định tránh anh nữa không?”
“…Em không có tránh anh mà.” Giang Dục quả quyết nói một câu, song giọng điệu lại chẳng có sức thuyết phục.
Lê Ứng cũng không vạch trần cậu, chỉ nở nụ cười không rõ ý nghĩa: “…Được rồi.”
Hai người cứ im lặng ngồi đó, không ai ngỏ ý muốn đi ăn cơm.
Giang Dục suy nghĩ hồi lâu, ghé mắt quan sát Lê Ứng. Anh đang chống hai tay lên đầu gối, nhìn thẳng về phía trước, có cơn gió nhẹ phất lên phần tóc rủ xuống trước trán anh.
Bấy giờ, gương mặt nức tiếng khắp nơi ấy lộ ra chút suy sụp.
Giang Dục hơi áy náy, khẽ huých cánh tay Lê Ứng: “…Vậy bọn mình có còn là đôi bạn thuần khiết, hợp bát tự với nhau không?”
Giọng cậu ra vẻ thoải mái, song vẫn lộ ra một thoáng thăm dò.
Lê Ứng im lặng trong chốc lát, nghiêng đầu nhìn cậu.
Hai người chạm mắt nhau vài giây, ánh mắt Giang Dục khẽ lóe lên. Thấy cậu sắp nhìn đi nơi khác, lúc bấy giờ Lê Ứng mới nhàn nhạt lên tiếng: “Còn.”
Giang Dục chớp mắt, thở ra một hơi rất khẽ.
Im lặng thêm một lúc, Giang Dục bèn hỏi: “Bạn học của anh có biết chuyện này không?”
“Không.” Lê Ứng lạnh nhạt đáp.
Chựng lại một lát, khóe môi anh cong lên, song ý cười lại không chạm đáy mắt: “Anh sợ bọn họ giống em, sẽ có thành kiến với anh.”
Giang Dục: “...”
Bị chụp mũ như vậy hơi oan ức, nhưng Giang Dục lại cảm thấy mình đúng là người đuối lý. Vì tính hướng của Lê Ứng, cậu đã từng nghi ngờ tình cảm mà anh dành cho mình.
Rõ ràng cậu đã cam đoan sẽ không có thành kiến, nhưng đúng là cậu đã nảy sinh thành kiến, vấy bẩn tình bạn trong sáng đẹp đẽ giữa hai người!
Nhìn vẻ mặt hờ hững của Lê Ứng, Giang Dục không khỏi cảm thấy chua xót trong lòng. Bao nhiêu năm nay anh không dám come out, vốn đã rất cực khổ, ấy vậy mà sau khi biết được tính hướng của anh, điều đầu tiên mà người bạn tốt của anh làm lại là xa cách anh…
Dù có nghĩ thế nào thì Giang Dục vẫn thấy mình đúng là súc sinh, cậu không khỏi thầm mắng mình mấy lần.
“Em đảm bảo, em không có thành kiến gì với anh cả.” Giang Dục nói với vẻ mặt hết sức nghiêm túc, chỉ thiếu điều giơ năm ngón tay lên thề nữa mà thôi.
Lê Ứng đưa mắt nhìn cậu.
“…Mấy hôm trước em hơi bận nên không có thời gian nói chuyện với anh.” Giang Dục quệt mũi với vẻ chột dạ, sau đó lại nói, “Nhưng anh yên tâm đi, em thật sự không kì thị hay có thành kiến gì cả, sau này anh có thể tìm em bất cứ lúc nào.”
Dừng lại một lát, cậu chợt giương mắt nhìn về phía Lê Ứng, mặt mày nghiêm túc: “Xung quanh em không ai kì thị chuyện này, những người có thành kiến cũng chỉ là một bộ phận rất nhỏ. Anh… tuyệt đối không được tự ti nhé.”
“Anh xuất sắc đến nhường này, cho dù có thích con trai đi chăng nữa, cũng sẽ có rất nhiều con trai thích anh.” Giang Dục nói.