Giang Dục chuyển chủ đề tán gẫu quá nhanh, khiến Lê Ứng phải thoáng chựng lại. Song, không lâu sau anh đã ngộ ra tin đồn ấy lan truyền bằng cách nào, không khỏi cảm thấy buồn cười. Lê Ứng không ngờ tốc độ buôn chuyện của bọn họ còn nhanh hơn vận tốc lái xe của anh.
Lê Ứng không kìm được mà cười: “Không phải đâu, em đừng nghe bọn họ nói linh tinh.”
Giang Dục nghe vậy thì nhìn anh với ánh mắt nghi ngờ, cuối cùng cậu chỉ cúi đầu xuống ăn cơm, chẳng biết có tin hay không.
Thấy vậy, Lê Ứng quan sát cậu trong chốc lát, ánh mắt anh hơi đăm chiêu, không biết đang suy nghĩ điều gì.
Cơm nước xong, Giang Dục tiễn Lê Ứng đến tận cổng trường nơi anh đỗ xe.
Thời tiết hôm ấy không tệ. Vừa ăn cơm no, lại được phơi mình dưới sự ấm áp của mặt trời ban trưa, Giang Dục bắt đầu cảm thấy buồn ngủ.
Thấy cậu đánh cái ngáp, hai mắt cũng díu lại, Lê Ứng bèn hỏi: “Mấy giờ em vào học?”
“Chiều nay hai giờ em mới có tiết.” Giang Dục nói.
Lê Ứng nâng cổ tay lên, anh nhìn thoáng qua đồng hồ, bây giờ vẫn chưa đến một giờ chiều.
“Em có muốn nghỉ ngơi một lát không? Anh có thể đưa em về nhà, sau đó lại chở em quay về trường.” Dừng một thoáng, Lê Ứng lại bổ sung một câu, “Hay em có thể nghỉ ngơi trên xe anh một lúc cũng được.”
Phương án đầu tiên quá phiền phức, đương nhiên bị Giang Dục từ chối ngay lập tức.
Cậu vươn tay xoa cổ, lười biếng hỏi anh: “Anh không phải về ạ?”
“Bây giờ đang là giờ nghỉ trưa, anh không vội.” Lê Ứng đáp.
“À,” Giang Dục nói, “Lát nữa em còn phải đi mua sắm cùng đàn chị nữa.”
Nghe vậy, bước chân Lê Ứng hơi sững lại.
Giang Dục vẫn đi thẳng, cậu không nhận ra điểm bất thường của anh, nói tiếp: “Lễ tốt nghiệp có màn đi thảm đỏ, đàn chị không tìm được bạn cặp nên nhờ em đi cùng.”
“Em không có lễ phục, chị ấy nói lát nữa sẽ đưa em đi thử đồ.” Giang Dục nói.
Lê Ứng không đáp, hai người cứ thế im lặng tản bộ một lúc.
“Bao giờ em đi?” Lê Ứng hỏi.
“Dạ?” Giang Dục vô thức phát ra một tiếng thắc mắc, sau đó mới kịp hiểu ra, “À, chờ chị ấy ăn cơm xong.”
Lê Ứng hỏi: “Anh đưa bọn em đi nhé?”
Giang Dục nghe vậy thì bất giác khựng lại, liếc nhìn Lê Ứng. Thú thực, cậu rất ưng ý với đề nghị này, ngặt nỗi lại cảm thấy như thế sẽ rất phiền Lê Ứng. Tuy rằng bây giờ quan hệ của họ rất đỗi thân thiết, thế nhưng cậu cũng không thể vô cớ chuốc phiền cho anh được.
Có lẽ nhìn ra sự do dự của cậu, Lê Ứng nói tiếp: “Chiều nay anh cũng không bận việc, đúng lúc muốn đi đổi gió.”
Giang Dục nhìn anh, cậu suy nghĩ trong giây lát, gật đầu nói: “Được, để em gọi điện hỏi ý đàn chị.”
Lê Ứng ừ một tiếng.
Giang Dục lấy di động ra, gọi đến số của đàn chị. Nào ngờ đầu dây bên kia lại rối rít xin lỗi cậu, cô nói chiều nay mình có việc bận đột xuất, thật sự không từ chối được, không cố tình cho Giang Dục leo cây.
Tuy Giang Dục tỏ vẻ không hề hấn gì, song đối phương vẫn cảm thấy ngại ngùng, suy cho cùng cô cũng là người làm phiền cậu trước, vậy nên cô đưa ra phương án giải quyết: “Thế này nhé, lần sau chị mời em ăn cơm, ăn xong bọn mình tiện đường đi thử đồ luôn… Hoặc nếu tiện, em cứ ướm thử kích thước rồi báo chị, chị đặt một bộ trên mạng cho em. Dù sao thì em mặc gì cũng đẹp hết.”
“Không cần đâu,” Giang Dục thờ ơ nói, “Đằng nào sau này em cũng phải mặc, em tự mua là được rồi ạ.”
Hai người trò chuyện hồi lâu mới cúp điện thoại.
Ngắt điện thoại xong, Giang Dục nói với Lê Ứng: “Chị ấy không đi.”
Lê Ứng cũng nghe thấy cuộc trò chuyện của bọn họ, anh nghiêng đầu nhìn cậu: “Em muốn đi không? Anh đi cùng em.”
Ban đầu Giang Dục định từ chối, cậu không phải người thích rước thêm việc vào thân.
Nhưng đến khi lời từ chối đã trờ tới bên miệng, Giang Dục lại đón lấy ánh nhìn của Lê Ứng.
Hai người chạm mắt nhau hồi lâu. Ngạc nhiên thay, dường như Giang Dục có cảm giác Lê Ứng rất muốn đi cùng mình.
Vì thế, Giang Dục lặng đi vài giây rồi sửa miệng: “Anh không đi gặp nữ sinh kia ạ?”
Quả nhiên là em ấy không tin, Lê Ứng thầm nghĩ, cảm thấy hơi buồn cười. Để Giang Dục chịu cân nhắc đã đủ khó, giờ thì hay rồi, hai người kia còn tăng thêm độ khó cho anh nữa.
“Không có nữ sinh nào cả.” Lê Ứng giải thích, “Anh lừa bọn họ thôi, anh đến đây là để gặp em mà.”
Giang Dục nghe vậy thì hơi bất ngờ, cậu chợt nhướng mày, buồn cười hỏi anh: “Sao khi không anh lại đi lừa họ?”
“…Vui mà.” Lê Ứng cười đáp.
Câu trả lời này không giống với phong cách của Lê Ứng chút nào, Giang Dục không nhịn được mà bị anh chọc cười.
–
Trung tâm thương mại ở tỉnh Giang Châu có quy mô khá nhỏ. Trùng hợp là Lê Ứng lái xe đến, đi chỗ nào cũng tiện, vậy nên hai người bàn bạc xong thì quyết định đến Hải Thành.
Lê Ứng đưa cậu đến một cửa hàng âu phục thiết kế riêng mà anh quen thuộc. Sau khi chọn xong chất vải và màu sắc, nhân viên lấy ra một bộ âu phục để Giang Dục mặc thử.
Khi Giang Dục thay đồ xong rồi bước ra, cậu chợt nghe thấy cô nhân viên tán thưởng một cách rất khoa trương: “Đẹp trai quá, bộ âu phục này như được thiết kế riêng cho quý khách luôn đó ạ.”
Dù gì đối phương cũng là nhân viên tiếp thị, Giang Dục vô thức cho rằng cô chỉ đang nịnh nọt mình, bèn hướng mắt về phía Lê Ứng.
Chỉ thấy người kia cứ nhìn cậu chẳng rời, trong mắt hiện rõ vẻ tán thưởng không hề che giấu.
Giang Dục nhìn anh trong chốc lát, đoạn xoay người đi đến trước gương.
Đây là lần đầu tiên cậu mặc âu phục, kiểu dáng vừa vặn ôm gọn thân hình Giang Dục, khiến cậu có phần không thoải mái. Song ngắm nghía kĩ hơn, đúng là bộ âu phục này rất hợp với cậu.
Xét về cả ngoại hình lẫn khí chất, Giang Dục đích thị là một sinh viên căng tràn sức trẻ, trên mặt vẫn còn vương nét nghịch ngợm và ngây ngô của con trai mới lớn.
Viền áo của bộ âu phục này còn được đính một dải tơ vàng, kiểu dáng cũng không quá nghiêm túc. Vậy nên Giang Dục mặc vào không có vẻ già dặn, mà trái lại khá giống một cậu chủ nhỏ của gia đình thượng lưu, đang mặc âu phục để chuẩn bị cho lễ trưởng thành năm mười tám tuổi.
Hoàn toàn phù hợp với ngoại hình và khí chất của cậu.
Đúng là đẹp trai hơn bình thường đôi chút. Giang Dục không khỏi ngắm nghía trước gương lâu hơn, cậu không ngờ bản thân sẽ hợp với kiểu tây trang như thế này.
Lê Ứng bước đến bên cậu: “Bộ này rất hợp với em.”
Giang Dục dạ một tiếng. Nhìn thì hợp thật đấy, nhưng chẳng biết giá cả có hợp hay không. Trông dáng dấp cửa hàng thì có lẽ cậu không đủ khả năng chi trả.
Sau một thoáng suy nghĩ, Giang Dục bèn kéo Lê Ứng đến một góc, nhỏ giọng nói: “Chắc cửa hàng này đắt lắm. Bây giờ em chưa tự chủ kinh tế, hay bọn mình đến chỗ khác đi anh.”
Nghe vậy, Lê Ứng ra vẻ cân nhắc trong chốc lát, sau đó anh cũng cúi đầu thì thầm với cậu: “Hình như không đắt lắm đâu. Anh nghe họ nói mẫu này kén người mặc, ít người mua nên đang tổ chức sự kiện đó.”
Giang Dục nghe thế thì đưa mắt nhìn anh. Hai người sát lại rất gần, nhìn nhau hồi lâu.
Thấy cậu vẫn có vẻ do dự, Lê Ứng bèn ngỏ ý: “Không thì để anh ra hỏi giá trước, nếu đắt quá thì bọn mình đi nhé.”
Giang Dục suy nghĩ một lát, gật đầu nói: “Thế cũng được ạ.”
Xưa nay Lê Ứng chưa bao giờ phải lo lắng về giá cả khi mua đồ, vậy nên anh cảm thấy tình huống này khá thú vị. Lê Ứng hắng giọng một tiếng, đứng thẳng dậy rồi nhìn về phía nhân viên đứng sau: “Bộ này có giá bao nhiêu?”
Nghe vậy, cô nhân viên nhìn thoáng qua anh, sau đó mới nói với Giang Dục: “Giá ưu đãi là 3888[1]. Đây là mức giá rất hợp lý, vì cả chi phí nhân công lẫn chất vải đều vượt xa giá tiền này đó ạ.”
Đối với âu phục cao cấp được đặt may riêng, đúng là giá tiền này không hề đắt đỏ. Ít nhất là so với vẻ ngoài sang trọng của cửa hàng này, nghe chừng cũng đã rẻ rồi.
Nếu Giang Dục độc lập về mặt kinh tế, chắc chắn cậu sẽ mua bộ âu phục này mà không chút do dự. Ngặt nỗi cậu đang phụ thuộc hết vào gia đình, bản thân cậu lại không biết quản lý chi tiêu, bây giờ có lôi hết tiền bạc trong người ra thì cũng không đủ trả số lẻ của khoản tiền này.
“Em thích bộ này không?” Lê Ứng hỏi.
“Cũng tàm tạm,” Giang Dục ăn ngay nói thật, “Nhưng hiện tại em rất hiếm có cơ hội mặc.”
Lê Ứng nhìn cậu vài giây: “Anh nhớ em có kể là bố mẹ thắt chặt tiền tiêu vặt của em phải không?”
“Dạ,” Giang Dục gật đầu, “Họ nghĩ em hay tiêu tiền lung tung, nên cho em ít tiền tiêu vặt hơn Giang Mộng.”
Lê Ứng thoáng suy tư: “Nếu em thích thì…”
Nghe vậy, Giang Dục nghiêng đầu nhìn anh, không đợi Lê Ứng nói cho hết câu mà đã ra vẻ từ chối.
Thấy cậu có vẻ đề phòng, Lê Ứng nở nụ cười rồi sửa miệng: “Anh cho em vay nhé? Em có thể trả góp cho anh. Chia ra trong vòng một năm, mỗi tuần còn tám mươi tệ, không quá sức của em đúng không?”
Chựng lại giây lát, anh vừa cười vừa bổ sung một câu: “Hoặc em trả mỗi ngày cũng được.”
Nghe anh nói vậy, Giang Dục chợt có ảo giác mình đang há miệng chờ sung.
Cuối cùng dưới sự dẫn dắt của Lê Ứng, Giang Dục cõng trên lưng khoản nợ lớn nhất kể từ khi lọt lòng cho đến bây giờ.
Lấy số đo và hẹn ngày nhận quần áo xong, hai người bước ra khỏi cửa hàng. Đợi họ đi khuất, cô nhân viên ban nãy đi đến cạnh một nhân viên khác, nói với vẻ hóng hớt: “Bà đoán xem quan hệ của bọn họ là gì?”
Gia đình Lê Ứng cũng là khách hàng thân thiết của cửa hàng.
Nhân viên kia nghe thế bèn ngó nghiêng ra ngoài: “Chắc là bạn học.”
Nghe vậy, cô nhân viên biết ngay là cô nàng không nhìn ra được ý nghĩa sâu xa, bèn giải thích: “Anh Tiểu Lê nhờ tôi lừa bạn anh ấy, bảo bộ tây trang kia chỉ có 3888 thôi.”
Nhân viên thu ngân lập tức trợn mắt, không khỏi ló cổ ra bên ngoài nhìn một cái.
“Không phải chứ, thế giới của người có tiền là vậy đó hả?”
–
Đến cuối tuần, Giang Dục lần đầu tiên được trải nghiệm cảm giác của con nợ. Khi ấy cậu vừa nhận được tiền tiêu vặt hằng tuần, trước hết phải chuyển hai trăm đồng sang cho chủ nợ.
Ấy vậy mà chưa đến hai phút sau, đối phương đã gọi điện sang.
“Sao vậy?” Giang Dục lười biếng bắt máy hỏi, “Sao anh không nhận tiền?”
Ở đầu dây bên kia, Lê Ứng cười một tiếng: “Em đang làm gì thế?”
“Em mới rời khỏi quán của bố mẹ, không làm gì cả, chuẩn bị đi net đây.” Giang Dục nói.
Lê Ứng ừ một tiếng, anh dừng vài giây rồi ngỏ lời: “Đi dạo siêu thị không? Anh không nhận tiền đâu, em đi theo trả tiền cho anh nhé.”
Giang Dục nghe vậy thì khẽ nhướng mày, chợt nghe Lê Ứng cười nói: “Nhận tiền của em, anh cứ cảm thấy như mình đang bắt nạt bạn nhỏ ấy.”
Giang Dục: “...”
Sau một hồi lâu không ừ hử gì, Giang Dục nói: “Ai là bạn nhỏ, anh coi thường ai đó?”
Chững lại một thoáng, cậu lại nói: “Nhận tiền thì anh ngại, thế bắt bạn nhỏ tính tiền cho anh thì không ngại à?”
“Ừm,” Lê Ứng cười đáp, “Em đến tính tiền, anh coi như em đang mời khách, sẽ bớt áy náy hơn.”
Giang Dục chậc một tiếng: “Có gì đâu mà áy náy, đó vốn là tiền em nợ anh mà.”
Đầu dây im lặng một lúc, Lê Ứng bèn nhẹ giọng nói: “Được rồi, vậy em đi chơi đi.”
Giang Dục hơi chựng lại, một cảm giác tội lỗi chẳng biết từ đâu dấy lên trong lòng cậu.
Thật ra cậu cũng không có ý từ chối Lê Ứng, chỉ là cậu nghĩ thiếu nợ thì phải trả, đó là điều hiển nhiên, đâu có gì phải ngại ngùng.
“Anh cúp trước đây.” Lê Ứng nói.
“Từ từ.” Giang Dục bất giác gọi một tiếng. Bấy giờ đúng lúc cậu đang đứng ở ven đường, chuẩn bị gọi xe.
Vừa dứt lời, đầu dây im lặng trong chốc lát, Giang Dục bỗng cảm thấy lúng túng đến lạ.
Đây là lần đầu tiên cậu có cảm giác như vậy.
Sững ra một lúc lâu, Giang Dục không khỏi hắng giọng: “Anh gửi địa chỉ cho em đi, em gọi xe đến đó.”
Lê Ứng hơi khựng lại: “Để anh đến đón em, đúng lúc anh đang lái xe.”
“Không cần đâu, em gọi được xe rồi.” Giang Dục nói, “Anh gửi địa chỉ cho em, bọn mình gặp nhau trước cửa siêu thị luôn đi.”
–
Nói là đi tính tiền hộ, kết quả là Lê Ứng lại mua đồ làm cơm tối, Giang Dục còn được ăn ké một bữa.
Khi hai người quay về kí túc xá thì đã hơn hai giờ chiều. Sợ Giang Dục chán, Lê Ứng bèn lấy máy tính ra cho cậu chơi game.
Thấy vậy, Giang Dục sực nhớ đến gì đó, hỏi anh: “Hình như lần trước em có bảo sẽ dẫn anh đi ăn gà đúng không?”
“Ừ.” Lê Ứng gật đầu.
“Thế anh lại đây đi, em xem anh chơi.” Giang Dục xoa tay nói.
–
Bọn họ ngồi tại bàn ăn, Lê Ứng đăng nhập vào trò chơi. Nhác thấy nhân vật game của anh, Giang Dục không khỏi nhướng mày.
Nhân vật của anh là người da đen, để tóc xoăn tít, thoạt nhìn ánh mắt có hơi đờ đẫn.
“Sao anh lại dùng nhân vật này?” Giang Dục nói, “Không phù hợp với khí chất soái ca của anh.”
“Không đáng yêu à?” Lê Ứng hỏi.
“…Đáng yêu,” Giang Dục bật cười một tiếng, “Không ngờ đấy, hóa ra gu thẩm mỹ của anh đặc biệt như vậy, xem ra em vẫn chưa đủ hiểu anh.”
“Không đâu,” Lê Ứng cũng cười, “Lần trước có người bảo giọng anh hay nên muốn xin số, anh mới nghĩ đến chuyện thay đổi hình tượng để xua đuổi họ.”
Giang Dục nghe vậy thì bật cười khúc khích, cậu nhận ra mạch não của Lê Ứng cũng kì lạ thật.
Sau khi hiểu ra lí do, mỗi lần thấy Lê Ứng điều khiển nhân vật này, Giang Dục đều cảm thấy rất buồn cười.
Thật ra nếu chỉ nhìn riêng nhân vật này, Giang Dục cũng không có cảm giác gì. Nhưng hễ tưởng tượng đến người dùng nó là Lê Ứng, cậu lại cảm thấy vô cùng thú vị.
Lê Ứng cứ đi bước nào là cậu lại cười bước ấy, khiến anh cũng phì cười theo.
“Buồn cười vậy à?” Lê Ứng nghiêng đầu nhìn cậu.
“Người khác chơi thì không, riêng anh chơi thì siêu buồn cười.” Giang Dục cười đến mức phải chống một tay lên vai Lê Ứng.
Mắt thấy vật tư của anh thua xa những người khác, Giang Dục dần thu lại ý cười. Cậu đang định bảo anh chơi cho nghiêm túc, chợt thấy một bóng người xuất hiện trên cầu thang đối diện.
Cậu vô thức xáp lại gần, phủ tay lên bàn tay Lê Ứng, nắm lấy tay anh rồi điều khiển chuột.
Cảm nhận được độ ấm xa lạ trên mu bàn tay mình, Lê Ứng không khỏi giật thót. Lòng bàn tay Giang Dục không quá nóng, bao trùm lên từng ngón tay của anh, ngay cả việc điều khiển chuột cũng là dùng tay anh để ấn.
Mức độ thân mật này khiến Lê Ứng cảm thấy rất đỗi kì diệu, phải vài giây sau, anh mới lấy lại tinh thần.
Giải quyết xong đối thủ, Giang Dục sẵn tay kiểm tra vật tư mà đối phương để lại, cậu hỏi: “Anh có gì muốn lấy không?”
Hỏi xong, Giang Dục vô thức quay đầu nhìn về phía Lê Ứng, nào ngờ anh cũng trùng hợp nghe tiếng nên sát lại gần. Cậu mới quay đầu, sườn mặt đã lập tức đụng phải chóp mũi của Lê Ứng. Còn chưa để Giang Dục kịp phản ứng, bờ môi cậu đã nhẹ nhàng sượt qua chóp mũi anh.
Giang Dục mới vừa dứt lời, cánh môi hẵng còn hé mở. Khi lướt qua, giữa làn môi ẩm ướt bất chợt va phải thân nhiệt của một người khác.