Nam Thần Công Lược Hệ Thống

Chương 60



Rõ ràng biết có vài lời sẽ vĩnh viễn không bao giờ có thể trở thành sự thực, nhưng mà có vài người lại vẫn ôm thái độ tựa như thiêu thân lao đầu vào ngọn lửa, cho dù chỉ có một tia ánh sáng hi vọng gần như không nhìn thấy rõ, bọn họ cũng sẽ dốc hết toàn lực để thử một lần. Cho dù kết quả cuối cùng là hóa thành tro tàn ở trong ngọn lửa. Tựa như Hạ Lăng đã từng cùng Phó Hàn hứa hẹn rằng hắn sẽ không chết, kỳ thực từ lúc đó, hắn cũng đã rời khỏi thế giới này.

Nhưng mà Phó Hàn không biết, cho nên y liền một mực chờ đợi Hạ Lăng trở lại. Mà Hạ Lăng hoàn toàn không dám nghĩ tới, nếu bản thân không quyết định trở lại các thế giới mà mình từng công lược, vô luận là Tô Vũ hoặc Diệp Thừa hay kể cả là Phó Hàn của hiện tại, bọn họ đến tột cùng là sẽ phải chờ đợi một Hạ Lăng không bao giờ trở lại nữa trong bao lâu. Có lẽ là một ngày, một tuần, một tháng hoặc là một năm… Có lẽ, là thời hạn ‘vĩnh viễn’ dùng cả đời đổi lấy.

“Ở thật lâu trước kia, tôi cũng từng đưa Hạ Lăng đi tới đây để ăn uống.” Phó Hàn nghiêng đầu, Hạ Lăng nương theo ánh đèn, cơ hồ nhìn thấy được trong nháy mắt, ở trên tai của Phó Hàn lóe lên một tia sáng phản xạ. Rời khỏi thế giới này thời gian bất quá cũng chỉ mới hơn một năm, không nghĩ tới tình cách của Phó Hàn lại thay đổi nhiều như vậy. Hạ Lăng có chút không thể tin được.

Nếu đổi lại là trước kia, phỏng chừng hiện tại,Phó Hàn còn đang đứng ở trong một góc xó xỉnh nào đó gần trường học để đánh nhau. Không nghĩ tới hiện tại y lại có thể cùng ngồi xuống với một học sinh mới chuyển trường chưa đầy một tháng, dùng thái độ bình tĩnh để đàm luận về người nam sinh mà y yêu. Cho nên, vụ tai nạn kia quả thực đã khiến cho đầu óc của Phó Hàn trở nên có chút không bình thường, như thế nào lại nói bản thân thích nhân cách thứ hai của [Hạ Lăng] chứ…

Nghĩ tới Phó Hàn hơn nửa đêm ở trong trường học tối om để đi dạo, gặp phải mấy người chưa quay về ký túc xá, túm lấy cổ áo của bọn họ, sau đó đặc biệt lớn tiếng gọi ra tên của nam sinh đồng tình mà mình thích.. loại trường hợp này, quả thực khiến cho Hạ Lăng sốc tới rối tinh rối mù luôn rồi. Bất quá loại chuyện này Hạ Lăng cũng chỉ nghĩ trong lòng mà thôi, nếu thực sự nói ra, không chừng sẽ bị Phó Hàn hung hăng đánh cho một trận.

Bởi vì đồ nướng so với trước kia đã tăng giá không ít, nên hắn cũng không gọi quá nhiều. Thời điểm Hạ Lăng ăn xong tất cả thịt nướng thì cũng chỉ mới gần một giờ trôi qua, kể từ lúc hai người họ trèo tường đi ra ngoài. Bất quá cho dù là như vậy, thời gian hiện tại cũng đã là rạng sáng, rất nhiều cửa hàng ở mặt đường đã bắt đầu bởi vì không có khách mà chuẩn bị đóng cửa nghỉ ngơi, nghênh đón ngày mới.

Sau khi ở trong tiệm nướng đi ra, nghênh đón một trận gió lạnh thổi tới, Hạ Lăng cảm tưởng cả người như sắp bị đông lại, run lên bần bật. Nguyên bản hắn có chút buồn ngủ, lúc này trong nháy mắt liền trở nên thanh tỉnh hơn không ít. Thời gian hơn một năm trôi qua, Hạ Lăng thời điểm trở về vừa đúng lúc cuối đông. Gió thổi qua mang theo rét lạnh, Hạ Lăng chỉ cảm thấy ở trên chóp mũi của mình có thứ gì đó rơi xuống, mang theo chút lành lạnh.

Ngẩng đầu nhìn về phía trước, Hạ Lăng mới phát hiện ra một bông tuyết nhỏ giờ phút này đang thong thả rơi xuống. Bởi vì có gió thổi, cho nên nó lệch khỏi quỹ đạo ban đầu, chao đảo rồi biến mất giữa bóng đêm. Tuyết một năm này so với năm trước liền rơi sớm hơn mấy tuần, Hạ Lăng thời điểm trèo tường đi vào trong Học viện St. Timya, trên người vẫn mặc đồng phục. Loại đồng phục này phỏng chừng tản nhiệt nhiều hơn là hấp thụ nhiệt, Hạ Lăng bị đông lạnh tới cả người cứng ngắc.

Nhìn thấy bộ dạng đó của Hạ Lăng, Phó Hàn cái gì cũng không nói, trực tiếp đem áo khoác cởi ra rồi ném tới trên đầu của Hạ Lăng. Bởi vì căn cứ theo lời của Phó Hàn mà nói, y ghét nhất chính là trang phục mang danh đứng đầu gì đó của Học viện St. Timya, cho nên mỗi đêm trước khi y rời khỏi ký túc xá, sẽ thay quần áo thường phục.

Đợi cho tới thời điểm thấy Hạ Lăng khoác lên áo khoác của mình, Phó Hàn mới hừ nhẹ nói: “Đã sớm nói qua là đồng phục của Học viện St. Timya này rất ghê tởm mà, thứ đồ này mặc làm gì cho khó chịu. Nhìn cậu bình thường khỏe mạnh như vậy, không nghĩ tới cư nhiên lại sợ lạnh. Đem áo khoác tôi đưa cho mặc vào kĩ một chút, bằng không hôm sau nếu mà cậu phát sốt, tôi cũng sẽ không quản đâu.”

(╯‵□′)╯︵┻━┻ Cho nên, Phó Hàn à, anh rốt cuộc phát bệnh ngạo kiều cái gì a.

Hạ Lăng phủ thêm một lớp áo khoác, so sánh một chút mới phát hiện ra nguyên nhân mà Phó Hàn chán ghét đồng phục của Học viện St. Timya. Ở góc dưới, đồng phục của Học viện St. Timya rất khó giữ ấm, hơn nữa mặc vào thực xấu, trước kia thời điểm đem quần áo đồng phục đi giặt, phải chờ rất lâu mới có thể hong khô. Bất quá Hạ Lăng biết, trong học viện có nội quy, chính là chỉ cần ở trong khuôn viên trường học, thì tất cả các học sinh đều phải mặc đồng phục.

Không biết cái loại nội quy này rốt cuộc là như thế nào được ban hành, dù sao cũng giống như Phó Hàn, mọi người cực kỳ chán ghét mặc đồng phục cũng chỉ có thể cố gắng nhịn xuống, chờ tới buổi tối thì liền chuyển sang mặc những bộ quần áo khác. Bởi vì khoảng cách từ tiệm nướng tới Học viện St. Timya chỉ cách có một con phố, cho nên hai người rất nhanh liền đi tới trước tường vây của học viện.

Phó Hàn trèo tường đã thuần thục tới mức cho dù nhắm mắt lại phỏng chừng cũng có thể qua được, hơn nữa còn không gây ra bất cứ động tác sai lầm nào. Mà Hạ Lăng trên người còn khoác thêm một chiếc áo khoác, cho nên động tác trèo tường có chút phiền phức. Bất quá tốt xấu gì thì cũng vẫn an toàn rơi được xuống đất mà không bị ngã sấp hay là xước xát chỗ nào trên người.

Bất quá đúng lúc này, Phó Hàn đột nhiên đi tới trước mặt của Hạ Lăng, bởi vì chênh lệch chiều cao, cho nên Hạ Lăng còn phải khẽ ngẩng đầu lên thì mới có thể thấy được khuôn mặt của y. Không biết Phó Hàn muốn làm gì, vì thế Hạ Lăng thực nhu thuận đứng yên tại chỗ. Đôi mắt màu đen mở to linh động, thấy Phó Hàn khóe miệng cong lên tạo thành một nụ cười.

Y nâng tay lên, động tác thực ôn nhu phủi đi bông tuyết trên tóc của Hạ Lăng. Từ góc độ này của Hạ Lăng, có thể thấy rất rõ ràng đôi mắt màu vàng bị che khuất dưới mái tóc. Đến nay, mục tiêu công lược có thể lưu lại cho Hạ Lăng ấn tượng sâu đậm nhất về đôi mắt chỉ có ba người Phó Hàn, Lạc Y cùng Giang Mục.

Ánh mắt của bọn họ có màu sắc rất đẹp. Tựa như Phó Hàn, đôi mắt là màu vàng, đây là màu sắc mà Hạ Lăng chưa từng bao giờ nhìn thấy qua. Không phải là màu vàng cam hay là màu vàng sẫm, mà là màu vàng kim vô cùng thuần túy. Phó Hàn thấy Hạ Lăng đang ngẩn ngơ nhìn mình, cuối cùng thật sự nhịn không nổi, vươn tay nắm lấy mặt của Hạ Lăng: “Đang nhìn cái gì?”

“Màu mắt của cậu rất đẹp.” Hạ Lăng cũng không biết nói cái gì, một câu nghẹn ở trong họng hết nửa ngày, rốt cuộc vẫn ăn ngay nói thật. Tuy rằng thời điểm trước kia hắn đã từng khen qua màu sắc đôi mắt của Phó Hàn rất đẹp, nhưng lúc ấy hắn vẫn còn sử dụng thân thể của [Hạ Lăng]. Bất quá hiện tại thân phận khác biệt, hơn nữa Phó Hàn hẳn là cũng không có đoán ra được hắn là ai.

“Ủa, cậu không phải đã sớm khen qua màu sắc đôi mắt của tôi rồi sao.” Phó Hàn buông ra bàn tay đang nắm lấy mặt của Hạ Lăng, lời nói nói ra lại khiến cho Hạ Lăng cả kinh. Hạ Lăng xác định trước đó bản thân chưa từng khen qua màu sắc đôi mắt của Phó Hàn, như vậy giải thích duy nhất chính là Phó Hàn đã sắp đoán ra được thân phận của mình. Nhưng rõ ràng là hắn không có làm ra chuyện tình gì để bại lộ thân phận mà.

Vì để ngừa vạn nhất, Hạ Lăng vẫn tính toán làm bộ như cái gì cũng không hiểu: “Tôi trước đó hình như chưa từng khen qua đôi mắt của cậu có màu sắc rất đẹp a.”

“Hạ Lăng, cậu còn muốn giả bộ tới khi nào?” Khi Hạ Lăng nhìn vào cặp mắt màu vàng kia, không biết vì cái gì, hắn có thể thấy được một loại tình cảm rất kỳ quái ở bên trong. Có lẽ là phẫn nộ, lại có lẽ là bất đắc dĩ, rất nhiều cảm xúc trộn lẫn khiến cho hắn không biết phải làm sao.

“Từ lúc bắt đầu đi tới tiệm nướng kia, những lời tôi nói với cậu, có hơn nửa là để thử cậu. Từ khi cậu chuyển tới trong trường, mỗi ngày đều gây chuyện, khiến cho tôi cảm thấy rất kỳ quái. Lòng hiếu kỳ bị khơi dậy, cho nên tôi liền đặc biệt tìm tới để xem xem bạn học mới chuyển trường kia là ai. Nhưng mà ờ giây đầu tiên khi tôi thấy cậu, tôi đã cảm nhận được một loại cảm xúc quen thuộc tới mãnh liệt.”

“Khiến cho tôi cảm giác dường như Hạ Lăng đã trở về. Sau đó cùng cậu tranh cướp giường, một trận đánh kia chẳng qua cũng là để thử cậu mà chuẩn bị. Tôi phát hiện ra hành vi cử chỉ của cậu cùng Hạ Lăng rất rất giống nhau. Hơn nữa nào có chuyện khéo tới như vậy, cậu cố tình còn tên là Lăng Hạ nữa chứ?”

“Sau khi cuộc thi lại của cậu kết thúc, tôi liền mang theo cậu trèo tường đi ra bên ngoài để chúc mừng. Nhìn thấy cậu dường như đối với những cửa tiệm ở xung quanh Học viện St. Timya rất quen thuộc, hơn nữa cậu lại còn lựa chọn ăn ở tiệm nướng kia, điều đó khiến tôi cảm thấy nghi hoặc. Theo lý thuyết, cậu mới chuyển trường chưa được bao lâu, hẳn là không biết được những cửa hàng xung quanh trường bày bán cái gì mới đúng. Nhưng mà hành vi cùng cử chỉ của cậu lại nói cho tôi biết, đây không phải là lần đầu tiên cậu tới nơi này.”

“Hơn nữa thời điểm vừa rồi cậu nhìn thấy mắt của tôi, phản ứng đầu tiên không phải là khó hiểu vì sao màu mắt của tôi lại là màu vàng, ngược lại lại lóe lên cảm xúc cảm đã lâu thấy, giống như đã từng nhìn qua rất nhiều lần rồi. Hạ Lăng, cậu đã nói cậu sẽ không chết, cho nên ở trong hơn một năm nay, tôi vẫn luôn một mực chờ đợi cậu. Bất quá thực may mắn, cậu không có gạt tôi.”

[Mục tiêu công lược Phó Hàn đã xác nhận được thân phận của Player, thời gian kế tiếp chính là tìm về được mảnh nhỏ ký ức (*/w*)]

Mỗi lần nghe các vị nam thần đưa ra những chi tiết để chứng minh thân phận của hắn, kế tiếp đó lại nói ra suy đoán của bọn họ, cuối cùng là xác nhận thân phận, một loạt các bước như vậy khiến cho Hạ Lăng ngoài ý muốn cảm nhận được thực bi thương. Kỳ thực nói trắng ra là đang trào phúng hắn hành động quá kém cỏi, ngay cả loại chuyện như nói dối cũng đều bị nắm nhược điểm. Quả thực đây là tình tiết bắt hắn mệt mỏi vì yêu đương mà. Bất quá nếu thân phận đã bị đoán ra, Hạ Lăng cũng lười cùng Phó Hàn giả bộ mới quen biết.

Hắn đem bản thân co rút vào trong áo khoác khoác trên người. Hiện tại nhiệt độ càng ngày càng thấp, hơn nữa tuyết càng lúc càng có xu thế rơi xuống dày đặc hơn, nếu cứ tiếp tục đứng ngoài hứng gió, Hạ Lăng cảm giác nếu không mau chóng trở về ký túc xá, ngày mai hắn sẽ vinh quang được xin nghỉ ốm một ngày nằm ở trong ký túc xá.

Bất quá cũng may là Phó Hàn không có hỏi Hạ Lăng vì cái gì lại lấy một thân phận khác xuất hiện, hơn nữa còn làm bộ như không quen chình mình. Đại khái là bởi vì lo lắng tới thân thể cùng sức khỏe của Hạ Lăng, cho nên hai người liền nhanh chân nện bước hướng về phía tòa nhà ký túc xá. Tuy rằng Hạ Lăng cùng hệ thống đổi mười vạn tích phân để sống lại, nhưng mà trình độ khỏe mạnh của thân thể thì vẫn cần phải có thời gian để chữa trị. Đây cũng là lý do vì sao Hạ Lăng đặc biệt sợ lạnh.

Hắn cũng không muốn sau khi sống lại, lại bị nhiễm mấy thứ bệnh linh tinh gì đó, cho nên ở giây tiếp theo sau khi trở lại trong phòng ký túc xá, hắn liền trực tiếp mở lên hệ thống lò sưởi. Đem bản thân dùng chăn bao trong bao ngoài thành từng tầng, sau đó mới chui đầu ra từ giữa khe hở. Hạ Lăng nhìn Phó Hàn đang đứng ở bên giường của mình, giúp mình chỉnh lại nhiệt độ của hệ thống lò sưởi.

Thẳng tới khi trong phòng ký túc xá đã ấm lên, Phó Hàn mới đi tới ngồi xuống trên giường của Hạ Lăng, suy nghĩ một hồi rồi mới nói: “Còn nhớ lần trước chúng ta đi tới công viên giải trí, sau khi thoát được khỏi trò chơi Mật thất đào thoát, ông chủ đã tặng cho chúng ta một món quà hay không?”
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.