Nam Thần Công Lược Hệ Thống

Chương 47



Thời điểm Tô Vũ vẫn còn đang chìm trong giấc mơ, lại một lần nữa mộng thấy cảnh tượng Hạ Lăng rời đi. Y điên cuồng muốn bắt lấy Hạ Lăng, nhưng mà vẫn như những lần trước, khi y vươn tay về phía trước liền trực tiếp xuyên thấu qua cơ thể của Hạ Lăng. Cái này tựa như một cơn ác mộng vô hạn tuần hoàn, Tô Vũ chỉ có thể trơ mắt nhìn thấy Hạ Lăng từng chút một biến mất trong ***g ngực của chính mình.

Cỡ nào châm chọc, Hạ Lăng lại một lần nữa rời đi, từ bên người của y, sau đó y lại một lần nữa bắt đầu tìm kiếm tung tích của Hạ Lăng. Vốn tưởng rằng sẽ giống như trước có thể ở trong mơ gặp lại, nhưng y tìm khắp mọi nơi vẫn không tìm được thân ảnh của Hạ Lăng. Nhưng đúng lúc này, nội dung giấc mộng liền thay đổi. Trước mắt xuất hiện một bóng người mơ hồ, Tô Vũ không nhìn thấy rõ mặt của đối phương, nhưng mà trong đáy lòng có một thanh âm đang không ngừng kêu gào nói cho y biết, người kia chính là Hạ Lăng.

“Hạ Lăng, là em, đúng không…” Có vài người chính là như vậy, ở thời điểm mất đi người quan trọng nhất, bọn họ sẽ liều mạng tìm kiếm, nhưng mà tìm mãi không thấy được tung tích của đối phương. Tới một ngày nào đó, nguyện vọng của bọn họ được thực hiện, mặc kệ là cảnh trong mơ cũng tốt, hay là trong hiện thực cũng thế, bọn họ sẽ trong nháy mắt liền ngây ngốc, sau đó bắt đầu hoài nghi bản thân có phải hay không đã thực sự được thỏa mãn.

Bọn họ sẽ sợ hãi, sẽ sợ hãi, cho dù chỉ là cảnh ở trong mơ, bọn họ cũng sẽ hy vọng có thể gặp lại người yêu của chính mình, dù chỉ là một lần. Cho nên Tô Vũ hiện tại bình tĩnh tới đáng sợ, y đứng ở tại chỗ, lẳng lặng nhìn người đang đứng vừa xa lại vừa gần, nhưng vẫn như trước không thấy rõ mặt.

“Tô Vũ.” Thanh âm quen thuộc vang lên, Tô Vũ cơ hồ ở ngay giây tiếp theo liền đem thân ảnh kia ôm vào trong ***g ngực. Nhiệt độ cơ thể của Hạ Lăng lạnh như băng, nhưng mà Tô Vũ đã không còn cảm nhận được những thứ này, y hiện tại chỉ có duy nhất một suy nghĩ, đó chính là Hạ Lăng đang ở trong ***g ngực của y, những thứ khác hết thảy đều không còn quan trọng nữa. Cho dù đây chỉ là một giấc mộng, y cũng nguyện ý chết ở bên trong đó, đơn giản bởi vì ở đây có người mà y yêu.

“Chờ em… trở lại…” Hạ Lăng ôm ngược lại Tô Vũ, thanh âm rất khẽ, lại khiến cho một chữ cũng không lọt khỏi tai của Tô Vũ. Chỉ có bốn chữ này, lại làm cho Tô Vũ muốn phát điên, y xiết chặt cánh tay hơn một chút để ôm lấy Hạ Lăng. Chỉ là lần này, Hạ Lăng vẫn biến mất, ngay ở trong ***g ngực của y. Ba năm, đây là lần đầu tiên y ôm được Hạ Lăng ở trong giấc mộng, vốn tưởng rằng lúc này đây, y sẽ không bao giờ lại phải tìm kiếm nữa. Nhưng mà kết cục cuối cùng lại vẫn giống như trước kia.

Ở thời điêm y lại chuẩn bị đi tìm Hạ Lăng, y bởi vì sự khó thở mà bừng tỉnh. Đầu tiên mở mắt ra liền thấy được thân mình đang cúi xuống, ngón tay nhẹ nhàng nắm lấy mũi mình của Hạ Lăng. Bởi vì quá mức quen thuộc, khiến cho Tô Vũ thiếu chút nữa tưởng lầm rằng Hạ Lăng đã quay trở lại. Bất qua, mộng chung quy cũng chỉ là mộng. Chuyện tình phát sinh ở trong mộng, làm sao có thể bắt nó biến trở thành chân thực.

Nhưng mà lời nói ở giây tiếp theo của Hạ Lăng, lại rốt cuộc làm cho Tô Vũ hiểu được, cái loại cảm giác quen thuộc này đến tột cùng là chuyện gì xảy ra. Trước kia thời điểm vẫn còn ở trong mạt thế, hai người một ngày ba bữa thức ăn đều là do y làm. Có đôi khi Hạ Lăng đột nhiên đói bụng, trong lúc y đang nghỉ ngơi, Hạ Lăng sẽ trộm chạy tới phòng của y để niết mũi của y, không cho y hô hấp thông thuận, do đó bắt y từ trong giấc mộng tỉnh lại.

Mỗi lần Hạ Lăng sẽ bởi vì mưu kế thực hiện được mà cao hứng tới nửa ngày. Nhưng phải biết rằng dị năng giả năm giác quan so với người thường linh mẫn hơn rất nhiều, cho nên Tô Vũ từ lúc Hạ Lăng tiến tới gần thì liền đã tỉnh lại rồi. Làm bộ như bị Hạ Lăng đánh thức, tất cả đề là bởi vì y muốn phối hợp với Hạ Lăng mà thôi. Lúc sau đó y còn có thể từ Hạ Lăng nơi đó tìm được một chút ‘bồi thường’ nho nhỏ, kế tiếp tâm tình thập phần khoái trá giúp Hạ Lăng nấu một vài ngón ăn ngon.

Nhưng mà người trước mặt này là ai, vì cái gì nhất cử nhất động của hắn đều cực kỳ giống với Hạ Lăng. Tô Vũ ánh mắt nhìn Hạ Lăng dần dần có chút gì đó biến đổi, y ngồi dậy, thừa dịp thời điểm Hạ Lăng không chú ý liền đem hắn đặt ở trên giường, thanh âm có chút khàn khàn mở miệng: “Cậu rốt cuộc là ai?”

“Tôi là ai rất quan trọng sao? Nếu anh cố ý muốn biết câu trả lời trong vấn đề này, anh có thể đoán xem tôi là ai. Nhưng mà tôi sẽ không chấp nhận hay là phủ định bất cứ phỏng đoán nào của anh. Vả lại mấy lời nói cảnh cáo trước đó, nếu anh muốn lấy tôi ra để hoài niệm người khác, đối với loại hành vi không tôn trọng người khác này, tôi cũng có thể sẽ ăn miếng trả miếng.” Hạ Lăng khiến cho bản thân trở thân suất khốc, đẩy Tô Vũ ra. Thời điểm rời khỏi phòng, hắn lạnh lùng mở miệng nói: “Nếu anh không muốn làm cơm tối, tôi đây liền tự mình ra ngoài ăn.”

Tô Vũ cũng không biết bản thân vì cái gì lại xuống bếp nấu ăn cho một người không quen, lại nói tiếp, y đã bao lâu rồi không xuống bếp? Giống như từ sau khi Hạ Lăng rời đi, một ngày ba bữa của y bắt đầu liền biến thành không có gì. Trong cuộc sống thường ngày, duy nhất chỉ có một việc, đó chính là tìm kiếm vị trí của Hạ Lăng.

Trong tủ lạnh ở phòng bếp còn đặt rau cùng vài món thịt tươi, Tô Vũ tưởng rằng đây là do thủ hạ ở thời điểm dọn dẹp nhân tiện để vào, cũng không quá để ý. Nhưng mà y không biết, mấy thứ này đều là do Hạ Lăng từ hệ thống nơi đó mua được với giá thấp, dùng tích phân để đổi lấy. Đồ ăn chín giá cao hơn gấp vài lần, Hạ Lăng mua không nổi, chỉ có thể đổi tới một ít thịt cùng rau tươi để Tô Vũ xào nấu cho hắn ăn.

Tô Vũ cố ý dùng đồ ăn trong tủ lạnh làm ra vài món cay mà Hạ Lăng từng yêu thích nhất cùng với vài món mà Hạ Lăng bình thường không bao giờ đụng đũa tới. Y không rõ bản thân vì sao lại đối với thân phận của nam sinh kia để bụng tới như vậy. Có lẽ bởi vì hành vi cùng cử chỉ của đối phương rất giống với Hạ Lăng, có thể khiến cho Tô Vũ sinh ra một loại cảm giác, rằng Hạ Lăng đã trở lại. Bất quá không biết tên kia có thể hay không phát hiện ra chính mình đang thử thăm dò.

Nhưng mà ngoài dự liệu của Tô Vũ, chuyện mà y lo lắng không hề xảy ra. Hạ Lăng thời điểm nhìn thấy một bàn hơn phân nửa tràn đầy đều là món ăn mà hắn thích, chỉ số thông minh cơ hồ trong vòng một giây liền tụt xuống đơn vị số âm. Nhưng mà ngại hình tượng của bản thân ở trước mặt của Tô Vũ, hắn chỉ có thể dùng đũa gắp một miếng thịt heo chậm rãi bỏ vào trong miệng.

Có một câu nói như thế này, đầu có thể rơi, máu có thể chảy, hình tượng tuyệt đối không thể ném mất.

Lúc trước thời điểm ở trong nhà của Giang Mục, Giang Mục ngại giọng nói của hắn, cho nên bình thường cũng không nấu món cay. Khẩu vị của Hạ Lăng vất vả lắm mới thanh đạm xuống một chút, không nghĩ tới hiện tại lại bị bữa tiệc này của Tô Vũ câu trở về. Tô Vũ toàn bộ quá trình đều nhìn Hạ Lăng ăn, Hạ Lăng mặt ngoài thì đang ăn rất chậm, nhưng Tô Vũ liếc mắt một cái liền có thể nhìn ra được đồ ăn mà hắn ăn đều là những bẫy rập mà trước đó bản thân thiết lập.

Quả nhiên ngay cả khẩu vị cũng giống nhau. Tô Vũ nhớ tới giấc mộng trước đó của mình, trong mộng Hạ Lăng nói phải chờ em ấy trở về. Y có thể hay không liền giả thiết một chút, ‘trở về’ theo như lời của Hạ Lăng, cùng ‘trở về’ mà trước kia y vẫn nghĩ, có sự khác biệt? Nếu thực là như vậy, người trước mắt này, có phải hay không chính là Hạ Lăng?

Tô Vũ rất muốn biết phán đoán của mình có phải là sự thực hay không, nhưng mà nhân tố chưa xác định thật sự có quá nhiều. Hơn nữa người nọ trước đó đã nói qua, hắn sẽ không đồng ý mà cũng sẽ không phủ nhận phán đoán của chính mình. Chính mình vô luận đoán thế nào, cũng không nhận được kết quả mà bản thân mong muốn, duy nhất có thể làm, cũng chỉ là lấy ra được chứng cớ xác thực nhất để chứng minh.

Trong lúc nhất thời, các loại tình tự phức tạp bắt đầu nảy ra trong lòng của y. Y bắt đầu thử nghĩ, nếu người trước mắt thực sự là Hạ Lăng, y nên lấy phương thức gì để đối mặt với hắn? Y từng nghĩ nếu tìm được Hạ Lăng, liền đem đối phương vĩnh viễn nhốt tại bên người. Nhưng mà xa cách ba năm, y phát hiện ra yêu cầu này đã biến thấp tới mức dù chỉ là được nhìn thấy được Hạ Lăng, cũng đã là chuyện tình khiến cho y thỏa mãn.

Nếu đối phương không phải là Hạ Lăng, có lẽ bản thân sẽ vẫn giống như trước đây, không thể dừng lại được cước bộ tìm kiếm. Đại khái bởi vì giấc mộng kia đi, hy vọng này có lẽ còn chẳng thể được xem là hy vọng, y vẫn sẽ tiếp tục đi tìm. Có lẽ thời gian Tô Vũ thất thần quá lâu, rốt cuộc cũng khiến cho Hạ Lăng nhận ra Tô Vũ không thích hợp.

Hạ Lăng nhìn thấy Tô Vũ một miếng cơm cũng chưa đụng đũa qua, hơn nữa thời điểm khi hắn đang ăn Tô Vũ liền thất thần. Khi một người có tâm sự, đồng dạng, hành vi cùng cử chỉ của người đó cũng sẽ có chút khác biệt. Tô Vũ chính là một ví dụ điển hình, thời gian cùng Tô Vũ ở chung lâu như vậy, Hạ Lăng đã sớm thăm dò được tính cách của y.

Cầm chiếc đũa gõ nhẹ lên bát của bản thân, thành công đem được lực chú ý của Tô Vũ chuyển tới trên người mình, Hạ Lăng buông xuống chiếc đũa ở trong tay, nghĩ nghĩ, vẫn dùng một loại ngữ khí quan tâm tựa như bạn bè đối với nhau, nói: “Anh như thế nào không ăn?” Nói là muốn để Tô Vũ ăn chút gì đó, nhưng mà nhìn thấy hơn phân nửa đồ ăn đều đã lọt vào trong bụng của Hạ Lăng, Tô Vũ vẫn là lắc đầu. Y khẩu vị cùng Hạ Lăng không sai biệt lắm, cho nên đồ ăn còn lại, y cũng không thể ăn được bao nhiêu.

“Tôi còn chưa có đói bụng.” Thời điểm ở trong phòng thí nghiệm, Tô Vũ cho tới bây giờ đều là ăn chẳng được bao nhiêu, dần dần y cũng không còn để ý tới vấn đề ăn cơm nữa. Hạ Lăng thấy thức ăn phân nửa đều rơi vào trong bụng của mình, cũng có chút ngượng ngùng. Hắn bật người liền đẩy ghế đứng lên, nói một tiếng bản thân đã ăn no, liền vội vàng chạy về phía trong phòng ở trên tầng.

Tuy rằng hắn vẫn còn muốn tiếp tục ăn thêm _(:3_∠)_

Tô Vũ nhìn thấy những thứ đồ ăn cố ý nấu ra vì để thử Hạ Lăng, một chút cũng không có dấu hiệu bị đụng qua, khiến cho y càng thêm bức thiết muốn biết chân tướng. Mà tất cả tất cả, đều có thể có được đáp án từ trên người của người kia. Tô Vũ không tin những lời nói trước đó của Hạ Lăng, cái gì gọi là có người ủy thác hắn, để hắn xâm nhập vào trong phòng thí nghiệm cứu y ra? Điểm đáng ngờ ở bên trong có nhiều lắm, khiến cho người ta muốn tin tưởng cũng khó. Cho dù là bỏ qua những điểm đáng ngờ này, kia vì cái gì đối phương lại không chịu nói tên của chính mình cho y biết?

Ở trong trí nhớ của Tô Vũ, năng lực nói dối của Hạ Lăng có thể xem như kém cỏi muốn chết. Bình thường khi hắn nói dối đều rất dễ dàng bị người ta nhìn thấu… Hạ Lăng thực sự không biết nói dối. Giống như người nọ, nói dối có đôi khi sẽ nói rất nhiều, có rất nhiều lỗ hổng ở bên trong, chờ tới khi phát hiện ra muốn bổ sung, sự tình đã hướng tới tình trạng căn bản không thể cứu chữa.

Ngược lại ở trong suy nghĩ của Hạ Lăng, hắn kỳ thực căn bản không thèm để ý tới Tô Vũ có hay không sẽ phát hiện ra mình chính là ‘Hạ Lăng’ từ trong những sai sót nhỏ kia. Bởi vì hắn lần này trở về, mục đích chính là muốn như vậy. Hắn không thể nói ra bí mật có liên quan tới ‘Hạ Lăng’, chỉ có thể dẫn dắt Tô Vũ từng chút một để phát hiện ra chân tướng. Đầu tiên là từ hoài nghi, cho tới phán đoán, cuối cùng là khẳng định. Toàn bộ đều phải do Tô Vũ tự mình hoàn thành. Hơn nữa Tô Vũ vưa rồi ở trên bàn ăn cơm thất thần, cũng khiến cho Hạ Lăng cảm thấy được, Tô Vũ đã bắt đầu đoán được hắn chính là ‘Hạ Lăng’.

Cứ dựa theo tốc độ này mà tiến triển, Tô Vũ hẳn là rất nhanh có thể đoán ra được hắn là ai. Chẳng qua không để Hạ Lăng có thời gian suy tư dài hơn, ngoài biệt thự liền vang lên tiếng gầm rú được phát ra từ cánh quạt của trực thăng.

“Tìm được cơ thể mẹ số 1 chạy trốn, đang ở bên trong, tiến hành bắt giữ.”
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.