Trong ánh sáng tối tăm, Tô Mê mặc chiếc áo lụa đỏ rực diêm dúa như hoa mạn châu sa, giữa cái trán trắng như ngọc nõn nà no đủ phác hoạ ấn ký đồ đằng quỷ quyệt lại hoa lệ.
Đôi mắt đen như mực chưa rõ việc đời, sâu tựa biển cả vô biên vô ngần, mang theo ma lực mê hoặc lòng người, kiều mị u diễm đến mức không thuộc về nhân gian.
Nếu nói về cuộc phỏng vấn lần trước, khi Quân Vô Khâm nhìn thấy Tô Mê, không thể nghi ngờ cô là người được chọn thích hợp nhất cho nhân vật Họa Nhi.
Mà lúc này, hắn lại cảm thấy hình tượng sau khi Tô Mê hoá trang lại càng thích hợp với nhân vật Tự Mị này hơn.
Hay là nói, khuôn mặt Tô Mê tuy rằng không phải loại rất kinh diễm, nhưng lại là một khuôn mặt rất tốt để chế tạo, thích hợp với các loại hóa trang và nhân vật.
Tô Mê đối với biểu hiện của những người xung quanh mình rất hài lòng, cô muốn chính là loại hiệu quả chấn kinh này.
Nhìn Quân Vô Khâm có chút ngơ ngẩn, Tô Mê mị hoặc nhẹ cong khóe môi, tiếng nói kiều mị nhẹ nhàng cất lên: “Tự Mị đã chuẩn bị tốt, đạo diễn có thể bắt đầu quay rồi.”
Không thể không nói, Tô Mê nhập diễn rất nhanh, thậm chí có thể làm cho người bên ngoài cũng bị lôi cuốn vào.
Một tiếng kêu kều mị mềm nhẹ vừa cất lên, nháy mắt làm cho các nam sĩ ở đây ngăn không được hít vào một hơi, bụng dưới bốc lên dục hỏa khó hiểu.
Mạc Tương nhìn thấy ánh mắt có chút nóng rực của Quân Tử Càn, nhịn không được ho nhẹ một tiếng: “Mê Mê thật sự rất thích hợp với vai nữ 2, cô diễn quả thực rất sống động.”
“Cảm ơn sự khích lệ của chị Tương, chỉ là còn chưa bắt đầu diễn, tôi cũng không biết mình có thể phát huy như bình thường hay không, còn hy vọng chị Tương chiếu cố nhiều hơn.” Tô Mê vô cùng khiêm tốn cười nói.
Mạc Tương cười khẽ: “Khâm đ*o, tôi cũng chuẩn bị tốt rồi, có thể bắt đầu quay.”
Quân Vô Khâm hơi giơ tay, thư ký trường quay lập tức đánh bản: “《 Quỹ Họa 》 cảnh sáu lần một, Action!”
Hoạ Nhi một thân áo ngủ màu trắng viền ren, bị Tự Mị dùng ác mộng gọi đến tận đây, bỗng nhiên một trận gió lạnh thổi tới Họa Nhi đột nhiên giật mình một cái, mở hai mắt ra lại phát hiện mình đã đứng ở trong từ đường quỷ khí dày đặc.
Cô cau mày, nhìn khắp mọi nơi, phía sau bỗng nhiên truyền đến một đạo tiếng cười quỷ dị quyến rũ.
Họa Nhi bỗng nhiên trợn to hai mắt chậm rãi xoay người nhìn sang chỗ khác, đồng thời, một thân ảnh mỹ lệ đỏ rực như lửa đang lơ lửng trên không trung đột nhiên bay về phía cô ta.
Chờ thân ảnh kia tới gần, lúc này Họa Nhi mới nhìn thấy rõ gương mặt trắng bệch như người chết của cô gái kia, đôi mắt quỷ sắc đỏ như máu, sắc mặt lập tức trắng bệch, một giọt mồ hôi lạnh từ bên trán trượt xuống.
Mắt thấy cô gái kia không nghiêng không lệch đâm về phía mình, Họa Nhi muốn nghiêng người tránh đi lại phát hiện hai chân mình không nhúc nhích được chút nào.
Cô gian nan nuốt nước miếng, cúi đầu nhìn chỉ thấy cổ chân mảnh khảnh trắng như tuyết của mình bị hai cái tay quỷ hư thối lộ ra xương trắng nắm chặt!
Nhưng vào lúc này, cô gái mặc áo lụa đỏ rực như lửa đã đi đến trước mặt, nụ cười quỷ quyệt đụng vào thân thể của cô, Họa Nhi cảm thấy sợ, đôi tay tạo thành động tác phòng ngự, từ trong cổ họng phát ta tiếng thét chói tai: “A ——!”
Quân Vô Khâm cau mày gián đoạn cảnh quay, thần sắc hơi không kiên nhẫn: “Họa Nhi là người tinh thần phân liệt, tâm lý rất cường đại, sao có thể bị dọa đến hoa dung thất sắc, Mạc Tương, cô phải diễn đạt ra nội tâm đang kiềm chế sợ hãi, hiểu chưa?”
Mạc Tương nghe hắn nói xong, lập tức ở tại chỗ nghiền ngẫm tính toán.
Nhưng Tô Mê bên cạnh lại sắp khóc.
Dưới cái cảnh hạ xuống âm mấy độ, bởi vì muốn xây dựng bầu không khí âm phong quỷ dị, hai cái quạt gió lớn hướng cô mà thổi.
Trong nháy mắt Quân Vô Khâm kêu dừng đó, Mạc Tương đã được trợ lý phủ thêm áo khoác, cô ta không lạnh, nhưng cô lại lạnh muốn chết.
Mắt thấy Mạc Tương bên kia còn chưa có động tĩnh, Tô Mê chuẩn bị đi lấy áo khoác của mình, Mạc Tương lập tức nói với Quân Vô Khâm.
“Khâm đ*o, có thể bắt đầu rồi.”
Tô Mê im lặng trong nháy mắt, đành phải điều chỉnh uy áp trên người, một lần nữa nhập diễn.
Quân Vô Khâm bên này thủ thế: “Bắt đầu từ máy quay của lão Lý đặc tả biểu tình của Họa Nhi.”
“《 Quỹ Họa 》 cảnh sáu đoạn ba lần hai, Action!”
Bên này tiếng nói vừa dứt, Mạc Tương hơi trừng lớn hai mắt, nhếch khóe môi, biểu tình trên mặt hiện ra sợ hãi rất nhỏ, đang lúc máy quay phim phóng đại, một máy quay khác vừa bắt giữ được hình ảnh Tô Mê bay dây thép, Mạc Tương đột nhiên phá lên cười.
“Thực xin lỗi Khâm đ*o, tôi lỡ cười, làm lại một lần nữa.” Mạc Tương vẻ mặt áy náy, Quân Vô Khâm không nói gì một lần nữa quay chụp.
Thời điểm Quân Vô Khâm kêu dừng lần thứ năm, Tô Mê cảm thấy Mạc Tương nhất định là cố ý.
Nhưng cô lại không có khả năng nói thẳng ra, chỉ có thể ôm cánh tay run run, nhìn Mạc Tương một lần lại một lần làm lỗi, thẳng đến một lần quay chụp tiếp theo, Tô Mê rốt cuộc nhịn không được đánh một cái hắt xì: “Hắt xì ——!”
“Dừng! Đêm nay xảy ra chuyện gì, còn có thể quay tiếp hay không đây?!” Quân Vô Khâm lúc trước bị vấn đề của Mạc Tương làm cho tính tình đi lên, ngữ khí có chút bực bội.
Tô Mê lập tức xin lỗi: “Thực xin lỗi Khâm đ*o.”
“Tổ hoá trang giúp cô ấy trang điểm thêm một chút, một phút sau bắt đầu.”
Quân Vô Khâm lạnh lùng phân phó, tổ hoá trang nhanh chóng trang điểm thêm cho Tô Mê, lần nữa bắt đầu quay phim.
Lúc này đây quay phim coi như thuận lợi, không có bất kỳ sai lầm nào, tuy rằng Quân Vô Khâm không phải quá hài lòng với diễn xuất của Mạc Tương, nhưng nếu đã chọn cô ta liền miễn cưỡng cho cô ta qua.
Nhưng mà, bọn họ không biết là đại Boss nhà mình vẫn luôn đợi ở lầu hai đối diện từ đường, nhìn thấy rõ ràng tình cảnh phát sinh ở hiện trường.
“Bảo Vô Khâm thêm mấy cảnh diễn cho Mạc Tương..….”
Trợ lý Lục ngẩn ra, đối với quyết định của Boss nhà mình có chút khó hiểu.
Quân Mạc Thâm liếc xéo hắn một cái, ngữ khí đạm mạc: “Thêm mấy cảnh diễn rơi vào hồ nước, không được dùng thế thân, hiểu chưa?”
“Hiểu, hiểu rồi.” Trợ lý Lục âm thầm like cho Boss nhà mình, cảm thán chiêu này thật là cao minh.
Lại thấy Quân Mạc Thâm nhìn thânh ảnh đỏ rực run bần bật kia, ánh mắt lương bạc dần dần ôn hoà hơn vài độ, lần thứ hai phân phó nói: “Chuẩn bị canh gừng, đưa qua đó.”
“Vâng, Boss.” Trợ lý Lục vội vàng đồng ý, xoay người đi xuống lầu.
……
Không bao lâu, chủ khách sạn mang theo hai công nhân, nâng một thùng canh gừng nóng hổi đưa qua: “Mọi người tới uống chút canh gừng đi, ông chủ biết đêm nay nhiệt độ giảm xuống, cố ý chuẩn bị cho mọi người.”
Hắn tự mình rót một chén, đưa cho Tô Mê.
Lúc này vừa mới quay xong một cảnh, Tô Mê mặc áo khoác nghỉ ngơi, gặp ông chủ khách sạn mặt mày giản dị trung hậu, lập tức cười tiếp nhận: “Cảm ơn.”
“Không cần cảm ơn, cô nhìn trời lạnh như vậy các cô đóng phim còn mặc ít như thế, nếu như cảm mạo thì không tốt.” Ông chủ khách sạn cố ý nói rất lớn tiếng, người ở đây đều nghe thấy được, lên tiếng cảm tạ.
Nhưng người duy nhất cảm thấy không ổn chính là Quân Vô Khâm!
Thời điểm nhìn thấy ông chủ khách sạn tới, hắn còn chưa kịp phản ứng, nhưng nhìn thấy ông chủ khách sạn tự mình rót canh cho Tô Mê, lúc nãy lại thấy Tô Mê đánh vài cái hắt xì, hắn ngu ngốc đến mấy cũng đã hiểu.
Không đợi hắn nghĩ lại, điện thoại đột nhiên rung lên.
Quân Vô Khâm vừa thấy dãy số của trợ lý Lục, lập tức bắt máy.
Âm thanh trợ lý Lục từ bên kia điện thoại truyền đến: “Boss nói, mời Khâm thiếu gia cho vai nữ chính của chúng ta thêm mấy cảnh khảo nghiệm kỹ thuật diễn khi rơi xuống nước, hơn nữa không được dùng thế thân.”