Tô Mê một phen chế trụ cánh tay bên hông, đem Ôn Ngôn đẩy ra.
Ngay sau đó lui về phía sau một bước, lạnh lùng mở miệng: “Ta lúc này đã là sư nương của ngươi, có vài lời nói, không nên nói, thì đừng nói, để nó vĩnh viễn giấu ở trong lòng đi.”
Ôn Ngôn không dám tin tưởng nhìn nàng, chậm rãi nâng tay mình lên.
Hắn hình như không phải đang nằm mơ, Tô Mê thật sự tới, hắn vừa rồi còn ôm nàng!
Nghĩ đến đấy, Ôn Ngôn cười sáng lạn, nhanh chóng tiến lên một bước, gắt gao bắt được tay Tô Mê, ôm nàng vào trong ngực.
“Mê Nhi, nàng tới gặp vi sư, nàng thật sự tới, Mê Nhi…….”
Nói xong, hắn giống như điên cuồng, vội vàng chế trụ cái ót Tô Mê, muốn âu yếm, tinh tế dư vị như trong mộng.
Nhưng mà ngay sau đó……
“Bang ——!”
Tô Mê giơ tay chính là một cái tát, hung hăng ném ở trên mặt Ôn Ngôn, âm thanh lạnh lùng: “Ta là sư nương của ngươi, ngươi đang làm cái gì đấy? Còn có, Mê Nhi không phải tên ngươi có thể kêu, chẳng lẽ mắt ngươi không chỉ mù, tai còn bị điếc?”
Ôn Ngôn cả người giống như bị một cái tát của Tô Mê làm cho choáng váng, ngơ ngẩn đứng ở nơi đó, cũng không nhúc nhích.
Tô Mê thu hồi bàn tay ẩn ẩn đau, tầm mắt dừng ở trên má sưng đỏ của Ôn Ngôn, đến một tia đồng tình cũng không có: “Ngươi là đệ tử thân truyền của A Lẫm, đại biểu cho chàng ấy quản lý toàn bộ tiên môn, ngươi bây giờ đi soi gương nhìn xem, ngươi lúc này, rốt cuộc là bộ dáng quỷ gì.”
Ôn Ngôn nghe tên Đông Phương Lẫm, ánh mắt lóe lóe.
Nhưng trong đầu lại hiện ra, một đêm mấy ngày trước, hắn đứng ở trước cửa, nghe tiếng sư phụ của mình cùng với nữ nhân mà hắn yêu, làm ra loại chuyện ấy.
Ôn Ngôn cứng ngắc quay đầu, bình tĩnh nhìn nàng: “Nàng đã là người của sư phụ, đúng không, nàng đã ngủ cùng hắn, đúng không?”
Tô Mê nhíu mày, mặt mày hơi lạnh: “Ta cùng với chàng ấy là quan hệ tiên lữ, tự nhiên sẽ ở bên nhau, nhưng loại chuyện này, hình như không có quan hệ gì với ngươi đúng không?”
“Không, không, là hắn bức bách nàng có đúng hay không, nàng không muốn có đúng hay không, ta đều nghe được!”
Ôn Ngôn lập tức kích động, tiến lên một bước.
Tô Mê đột nhiên lui ra sau một bước, né tránh hắn duỗi tay tới, lần thứ hai cười lạnh, lạnh lùng nói: “Ta thật sự không hiểu, ngươi khi nào có thêm đam mê trộm nghe góc tường nhà người ta, thật đúng là làm người ta ghê tởm.”
“Mê Nhi, không phải như nàng nghĩ, vi sư chỉ là…….”
“Mê Nhi không phải để ngươi kêu, chuyện ta là sư nương của ngươi, ngươi cần ta phải lặp lại bao nhiêu lần đây?” Tô Mê mặt đầy vẻ không kiên nhẫn, mỉa mai đánh gãy lời hắn nói.
Ôn Ngôn giống như bị người ta dùng một gậy đánh tỉnh, ngơ ngẩn nhìn Tô Mê, sau một lúc lâu cũng không nói lời nào.
Tô Mê bị hắn nhìn, trong lòng có chút ớn lạnh.
Truyện có nguồn duy nhất trên Wattpad, được edit bởi editor đáng yêu là ta. Đăng duy nhất trên Wattpad [HBNmoemoe]
Nghĩ thầm, dù sao cũng đã xoát được vài phần độ hảo cảm, vẫn nên đi trước thì hơn, đỡ phải để cho thằng nhãi này nổi điên lên, cô một tiểu Trúc Cơ đánh không lại hắn.
Vì thế ho nhẹ một tiếng, mở miệng nói: “Ngươi tự mình suy nghĩ lại đi, nếu ngươi cứ tiếp tục như vậy, A Lẫm nhất định sẽ rất thất vọng với ngươi, ta không muốn nhìn thấy chàng ấy không vui, cho nên…….”
“Cho nên, nàng lần này là vì sư phụ mà tới?” Ôn Ngôn trong mắt đau xót, bình tĩnh nhìn nàng.
Tô Mê không có nói dối, Đông Phương Lẫm xác thật có điều thất vọng đối với Ôn Ngôn.
Chỉ là nam nhân kia, có lẽ chỉ có thời điểm trên giường khi dễ cô, mới có chút nhân khí, đối với chuyện Ôn Ngôn, tự nhiên sẽ không biểu hiện ra ngoài.
Nhưng Tô Mê sẽ không bỏ qua chút cơ hội làm Ôn Ngôn thống khổ nào, vì thế hỏi ngược lại: “Bằng không ngươi cho rằng ta lại đây vì cái gì?”
Trên mặt Ôn Ngôn hiện lên thần sắc thống khổ.
Tô Mê bỗng nhiên cười nói: “Nếu lời nên nói cũng đã nói rồi, ta cũng nói cho ngươi nghe một câu lời nói thật, trước kia ta từng thích ngươi, không, phải nói là yêu ngươi, thậm chí ngoan ngoãn phục tùng với ngươi, nhưng ngươi lại đối với ta thế nào, lúc trước vì sao đồng ý Tự Dự nói, để ta bái ngươi làm sư phụ, ngươi cho rằng ta thật sự là tên ngốc, cái gì cũng không biết sao?”
“Mê Nhi, nàng……?!” Ôn Ngôn đột nhiên mở to hai mắt.
Tô Mê lần thứ hai lạnh giọng đánh gãy: “Ta nói rồi, không được kêu ta là Mê Nhi, ngươi cũng không có tư cách gọi ta là Mê Nhi, ngươi không phải yêu Phượng Lan Nhi sao, không phải vì nàng ta, mới để ta tiến vào tiên môn, muốn cho nàng ta hồn phách, mượn thân thể của ta để sống sót sao, lúc này lại bày ra biểu tình này làm chi, ngươi không ghê tởm, ta cũng cảm thấy chán ghét!”
Ôn Ngôn theo bản năng phản bác: “Không, không phải, lúc trước ta không có đồng ý bọn họ làm như vậy, ta vẫn luôn bảo vệ nàng.”
“Còn đám cháy kia thì sao, ngươi ở bên ngoài đám cháy, dùng đôi mắt bảo vệ ta sao?”
Tô Mê mắt đầy lệ khí, gắt gao nhìn chằm chằm hắn, không hề chớp mắt chất vấn.
Ôn Ngôn nhấp môi, trong mắt tràn ngập kinh hoảng và chật vật, khó khăn lắm mới né tránh được ánh mắt oán hận của cô.
Lúc này, lại nghe thấy Tô Mê lần thứ hai mở miệng nói: “Ôn Ngôn, ngươi chính là tên nhát gan danh xứng với thực, nếu ta thật sự là nam tử, ta căn bản sẽ không để ý ngươi có phải nam tử hay không, cho dù ngươi mẹ nó là súc sinh, chỉ cần ta thích ngươi, ta đều sẽ không để ý, nhưng ngươi thì sao, ngươi thế nhưng vì chính mình, trơ mắt nhìn ta chết!”
Nói xong, âm thanh Tô Mê tràn ngập tình cảm và bất lực, khàn khàn nhu nhược, làm nhân tâm sinh thương xót.
Ôn Ngôn trong lòng càng đau, vội vàng tiến lên, muốn ôm lấy nàng, an ủi nàng: “Mê Nhi, không phải, ta lúc trước muốn đi cứu nàng, nhưng mà…….”
“Nhưng mà người khác khuyên ngươi hai câu, cho nên ngươi liền không cứu đúng không? Ôn Ngôn, ngươi chính là đồ hèn nhát, ta khinh bỉ ngươi cả đời!”
Tô Mê cảm thấy có vài lời nói, cũng nói xong rồi, nên nói xong câu này, lập tức xoay người rời đi.
Ai ngờ, mới vừa mở cửa phòng, đã bị Ôn Ngôn chụp một cái bắt được cánh tay.
“Mê Nhi, đừng đi, nàng nghe ta giải thích, ta không muốn như vậy, thật sự, nàng phải tin tưởng ta!”
“Buông ra, còn không buông ra, tin ta làm cho tất cả người trong tiên môn, đều biết gièm pha của ngươi?!” Tô Mê hơi dùng lực, nhưng sức lực Ôn Ngôn quá lớn, làm sao cũng tránh không được.
Vốn dĩ chỉ là tùy ý uy hiếp một câu, lại không nghĩ tới ánh mắt Ôn Ngôn lóe lóe, thật đúng là buông tay cô ra.
Tô Mê cảm thấy, mình quả thực lại đánh giá hắn cao thêm một phân.
Tên tra nam này cũng quá làm cho người ta không nói được lời nào, khí khái nam tử đều bị không khí ăn rồi sao?!
Ở nháy mắt Ôn Ngôn buông tay Tô Mê ra, trầm ngâm một lát, sau đó khàn khàn lên tiếng: “Mê Nhi, nàng thật sự, nàng thật sự từng yêu ta sao?”
Tô Mê hơi chau mày.
Nếu cô nói phải, không chừng ngay sau đó, độ hảo cảm của Ôn Ngôn liền lên đến 100 điểm, như vậy nhiệm vụ hoàn thành rồi.
Nhưng giác quan thứ sáu của cô nói với cô rằng, lúc này không thể trả lời.
Tô Mê tạm dừng một lát, cuối cùng mím môi, xoay mặt nhìn về phía Ôn Ngôn, gật gật đầu.
Nhưng thấy Ôn Ngôn đôi mắt sáng ngời.
Trong đầu Tô Mê lập tức truyền đến âm thanh nhắc nhở: “Đinh! Độ hảo cảm của nam chủ tăng thêm 5 điểm, tổng độ hảo cảm là 100 điểm, nhiệm vụ hoàn thành, ký chủ thật đáng yêu!”
Tô Mê không chút nào dừng lại, ngay sau đó cất bước đi về phía trước, ở dưới ánh mắt đầy thâm tình quyển khiển của Ôn Ngôn, không quay đầu lại rời khỏi biệt viện.
Chỉ là, ai cũng không chú ý tới, chớp mắt Tô Mê rời đi kia, thân ảnh đứng lặng ở nơi tối tăm, giây lát biến mất, chỉ để lại một đạo lưu quang màu tím……