Trong lúc đó, Tô Mộ Nghiên đang đỏ bừng mặt mà nằm trên người của Thái Văn Kỳ.
Thái Văn Kỳ cũng có chút ngại ngùng, nhưng tay vẫn ôm chặt lấy Tô Mộ Nghiên, quyết không để cho cô thoát.
Tô Mộ Nghiên nằm trên người anh, đầu tựa vào lồng ngực anh, cả cơ thể cô đều đè lên cơ thể anh. Nhìn hai người giống như đôi tình nhân đang quấn quýt lấy nhau, tư thế vô cùng thân mật.
Tô Mộ Nghiên lúc này đã xấu hổ không chịu nổi nữa. Mặt cô đỏ bừng như trái cà chua, giọng nói cô cũng lộ ra vài phần ngượng ngùng: “Thái Văn Kỳ… Cậu đặt tớ xuống đi. Chúng ta như thế này…”
Thái Văn Kỳ nghe vậy thì liền bảo: “Cậu đừng nói gì cả, bây giờ chúng ta đang trốn, nếu tạo ra tiếng động thì sẽ bị phát hiện.”
“Nhưng mà…” Tô Mộ Nghiên cố gắng đè thấp giọng, “Nhưng mà cậu thả tớ xuống đã chứ… Cậu… Cậu bị tớ đè như vậy… chẳng lẽ không thấy nặng hả?”
“Không nặng.” Thái Văn Kỳ không nhịn được mà khẽ cong môi cười, sau đó lại bắt đầu nói chuyện để kéo dài thời gian: “Cậu nhẹ lắm, phải ăn nhiều hơn chút.”
Tô Mộ Nghiên nghe vậy thì càng ngượng ngùng, “Tớ biết rồi. Nhưng mà… Cậu thả tớ xuống đi.”
“À… Ờ…” Thái Văn Kỳ lại tiếp tục câu giờ, “Đợi tớ một lát.”
Tô Mộ Nghiên nghe vậy thì liền im lặng chờ đợi Thái Văn Kỳ. Thái Văn Kỳ lại khẽ cử động người, thế nhưng vẫn không chịu buông Tô Mộ Nghiên ra.
Tô Mộ Nghiên đợi lâu thì lại hỏi: “Sao vậy? Có phải là… Cậu bị tớ đè nên người bị tê rồi không?”
“Không phải.” Thái Văn Kỳ nhìn xuống Tô Mộ Nghiên đang nằm trên người anh. Đầu cô vẫn tựa vào ngực anh nên không thấy biểu cảm vui vẻ của anh lúc này.
Anh lại cử động, từ từ ôm cô xoay người sang bên tảng đá.
Kết quả phải mất một lúc, Thái Văn Kỳ mới đặt được Tô Mộ Nghiên xuống đất. Nhưng anh vẫn không buông cô ra, tay vẫn ôm chặt lấy cô.
Hai người lúc này nằm dưới đất, quay mặt vào nhau, cơ thể vẫn dán chặt lấy nhau, giống như đôi tình nhân đang ôm nhau nằm ngủ.
Tô Mộ Nghiên muốn đẩy Thái Văn Kỳ ra nhưng vì anh ôm chặt quá nên không đẩy nổi. Cô đang định lên tiếng bảo anh buông mình ra thì bỗng nhiên lại nghe thấy tiếng nói lớn:
“Ngạn Nhân, tớ tìm thấy cậu rồi!”
Tô Mộ Nghiên bị âm thanh lớn làm giật mình, vô thức nép vào lòng Thái Văn Kỳ.
Thái Văn Kỳ khẽ bật cười, trong lòng vô cùng vui vẻ.
Trong lúc đó, Hà Tuyết Sam đã tìm thấy Thái Ngạn Nhân, bây giờ cô ấy đang tiếp tục đi tìm những người khác. Google nga𝗒 𝙩rang _ Tr𝑈ⅿTru𝗒ện.𝘷n _
Tô Mộ Nghiên nằm trong lòng Thái Văn Kỳ lúc này bắt đầu cảm thấy căng thẳng vô cùng. Cô và Thái Văn Kỳ hiện giờ đang nằm ôm nhau, nếu mà bị tìm ra thì không phải sẽ bị hiểu lầm sao? Dù cô có trăm cái miệng cũng không thể giải thích, dù có thề độc với trời thì chắc chắn cũng chẳng có ai tin.
Bây giờ cô phải làm sao đây?
Nếu bây giờ đột nhiên chạy ra ngoài thì sẽ bị Hà Tuyết Sam phát hiện ngay, sau đó cô ấy sẽ chạy đến đây và biết rằng cô và Thái Văn Kỳ trốn chung một chỗ. Mặc dù không thấy cảnh hai người nằm ôm nhau, nhưng nhất định sẽ cảm thấy nghi ngờ.
Dù sao tảng đá này cũng không cao nên không thể ngồi nấp, chỉ có thể nằm mà nấp thôi. Người ta mà biết cô và Thái Văn Kỳ cùng trốn ở đây thì đương nhiên đoán ra hai người nằm với nhau rồi.
Tô Mộ Nghiên thật sự không có dũng khí để chạy ra ngoài vào lúc này. Nhưng nếu cứ nằm ôm Thái Văn Kỳ như thế này thì không phải quá nguy hiểm sao?
Nghĩ đến đây, Tô Mộ Nghiên lại bảo Thái Văn Kỳ: “Cậu bỏ tớ ra đi, nằm cách xa tớ một chút.”
Không ngờ rằng Tô Mộ Nghiên vừa nói dứt lời thì Hà Tuyết Sam lại hô lớn: “Hứa Tông Dương, tìm được cậu rồi!”
Tô Mộ Nghiên lại một lần nữa giật mình, trái tim giống như sắp nhảy khỏi lồng ngực rồi.
Thái Văn Kỳ thì vẫn bình tĩnh, còn cảm thấy có chút kích thích. Anh vẫn ôm Tô Mộ Nghiên, trên môi thì nở nụ cười.
Tô Mộ Nghiên vô cùng thấp thỏm, lại bảo với Thái Văn Kỳ: “Tớ vừa bảo cậu bỏ tớ ra, sao cậu…”
“Bắt được cậu rồi…” Hà Tuyết Sam lại lên tiếng, vô tình cắt ngang lời Tô Mộ Nghiên.
Tô Mộ Nghiên thật sự muốn rớt nước mắt, vậy nhưng Thái Văn Kỳ vẫn vui vẻ mà cười.
Tô Mộ Nghiên lúc này lại dùng tay đẩy Thái Văn Kỳ ra, nhưng Thái Văn Kỳ đột nhiên lại ôm chặt lấy cô. “Suỵt, cậu đừng cử động, có tiếng bước chân.”
Tô Mộ Nghiên nghe vậy thì nín thở, quả nhiên ngay sau đó đã nghe thấy tiếng bước chân đang di chuyển đến gần.
Một, hai, ba,… mười giây trôi qua, Tô Mộ Nghiên nghe thấy tiếng bước chân ngày càng rõ ràng hơn.
Lúc này lưng cô đối diện với tảng đá, cho nên cô không nhìn thấy Hà Tuyết Sam đang từ từ bước về phía mình.
Trong khi đó Thái Văn Kỳ quay mặt về phía tảng đá, anh vừa ngẩng đầu lên là đã ngay lập tức nhìn thấy Hà Tuyết Sam.
Hà Tuyết Sam lúc này cũng đã nhìn thấy Thái Văn Kỳ. Nhưng đang định hô lớn rằng “Thái Văn Kỳ, tìm được cậu rồi!” thì cô ấy lại phát hiện ra Thái Văn Kỳ đang ôm một cô gái.
Mà chỉ cần nhìn qua một cái, Hà Tuyết Sam đã nhận ra ngay cô gái kia chính là Tô Mộ Nghiên.
Vì thế, cô ấy không hô nữa. Cô ấy chỉ nhìn Thái Văn Kỳ rồi nở một nụ cười đầy ẩn ý, sau đó liền quay đầu bỏ đi, tiếp tục đi tìm những người khác.
Thái Văn Kỳ lúc này cũng cong môi cười, sau đó cúi đầu nói nhỏ với Tô Mộ Nghiên: “Đừng lo, tớ sẽ bảo vệ cậu.”
Bảo vệ?
Tô Mộ Nghiên vốn còn đang bồn chồn thấp thỏm, nhưng nghe thấy hai chữ “bảo vệ” thì lại như sực tỉnh.
Lần trước Thái Văn Kỳ cũng bảo vệ cô, anh sẵn sàng dùng cả cơ thể để che chắn cho cô. Thế nhưng thực ra người anh muốn che chở không phải là cô. Người anh thật sự muốn bảo vệ là “Tô Mộ Nghiên trước kia”. Cô ấy là bạn gái của anh, cũng là người duy nhất mà anh thích.
Lúc này, trong lòng Tô Mộ Nghiên vô cùng nặng nề. Cô cố gắng kìm nén cảm giác rung động trong tim mình, cô không muốn mình tiếp tục có những suy nghĩ không an phận với Thái Văn Kỳ nữa.
Anh đã là bạn trai của người ta rồi.
Một lát sau, Hà Tuyết Sam đã tìm thấy hết những người đang trốn, ngoại trừ Tô Mộ Nghiên và Thái Văn Kỳ.
Mà Tô Mộ Nghiên và Thái Văn Kỳ lúc này vẫn đang nằm cạnh nhau. Nhưng Thái Văn Kỳ không ôm Tô Mộ Nghiên nữa, bởi vì vừa rồi cô đột nhiên đẩy mạnh anh ra.
Thái Văn Kỳ biết cô thật sự tức giận rồi. Anh cảm thấy hối hận bởi vì mình đã đùa quá trớn, cũng hối hận vì bản thân đã lợi dụng cơ hội này để gần gũi với cô.
Thế nhưng khi anh nói xin lỗi cô thì không ngờ cô lại đáp rằng: “Không, cậu không có lỗi. Tất cả đều là tại tớ.”
Thái Văn Kỳ thật sự đã bị lời nói của Tô Mộ Nghiên làm cho sợ hãi. Nếu cô mắng anh, đánh anh thì anh còn chịu được. Nhưng cô lại tự nhận lỗi về mình, thái độ đối với anh lại vô cùng xa cách thì làm sao anh chịu nổi đây.
“Mộ Nghiên à, cậu làm sao vậy?” Thái Văn Kỳ muốn nắm lấy tay Tô Mộ Nghiên nhưng cô lại rụt tay lại rồi bảo Thái Văn Kỳ: “Tớ đã nói là đến khi tớ nhớ lại thì chúng ta sẽ trở lại như xưa, còn bây giờ thì cậu đừng động vào tớ. Bây giờ tớ không muốn làm ra mấy hành động thân mật với cậu.”