Tôi mơ màng tỉnh giấc, hôm nay không khí bên ngoài có vẻ tấp nập hơn mọi ngày. Tôi mở điện thoại ra xem nhìn ngày mới hoảng hồn bật dậy. Nay là ngày hoàng để đến. Chết tiệt, tôi vậy mà lại quên mất chuyện quan trọng này . Tôi sửa soạn quần áo đang muốn đi ra ngoài thì lại bị cản.
"Xin lỗi, ngài Thần, đô đốc hôm nay hạ lệnh cho chúng tôi ngài không được ra ngoài."
Anh trai đang định làm gì đây?
"Được, được, tôi biết rồi."
Tôi giả vờ ngoan ngoãn vào phòng, tưởng tôi sẽ chịu ở đây chắc. Tôi vơ lấy bình hoa ném mạnh xuống sàn, rồi giả bộ như vừa mới bị ngã, ôm bụng rên rỉ.
Mấy tên binh lính nghe thấy tiếng động liền vội vã chạy vào.
"Ngài Thần, có chuyện gì vậy ?!!"
"Đau... đau quá bụng tôi..."
Hai gã đó hoảng sợ khi thấy tôi đau đớn ôm bụng. Lúc này mặt bọn chúng bắt đầu tái đi hoảng loạn đi tìm bác sĩ.
"Ngài Thần, đợi chúng tôi chút, bọn tôi sẽ kếu bác sĩ đến ngay."
Nhìn hai tên binh lính rời đi, tôi đứng dậy như bình thường cẩm lấy túi đổ bên cạnh và đi ra khỏi phòng. Trên hành lang người đi qua đi lại rất ít. Có lẽ là vì tất cả đều đang tập trung ở trung tâm thành phố. Đó là nơi mà hoàng để đến để tham dự tiệc mừng lễ hội với người dân.
Tôi trốn vào một góc mặc lên chiếc áo choàng đã chuẩn bị sẵn. Chỉ có một điều khiến tôi lo lắng bột đổi màu da của tôi đâu ra, không lẽ nào để quên ở phòng rồi? Phải làm sao đây?!!
Cũng may là vết sẹo giả thì không quên nhưng cũng quá dễ để người khác nhận ra. Thôi cứ dán tạm lên vậy, bên trong còn có khẩu trang dự phòng của tôi. Chỉnh chu xong mọi thứ, đảm bảo không ai nhận ra tôi mới dám đi. E là lần này cả Yến Phong cũng sẽ đến đây, người quen ở khắp nơi. Nếu bị phát hiện hậu quả không lường được.
Ở đó tấp nập người cùng nhau tập trung, đứng xem vị tân hoàng đế. Theo Lasper thanh lãnh ngồi trên ngai vàng, khuôn mặt mỹ miều khiến cho mọi ánh nhìn đêu đồ dồn vào hắn .
Bên cạnh là bệ hạ Felix, nhìn gương mặt tiền tuy của ông ta có gì đấy rất lạ. Bệ hạ trước giờ đều luôn rất khỏẻ mạnh tôi chưa từng thấy ngài mệt mỏi, thiếu sức sống như bây giờ.
Tôi liếc mắt ra xa tìm kiếm anh trai, anh ấy ngồi phía bên tay phải của hoàng đế. Tầm mắt của anh không ngừng hướng về phía trên. Bỗng nhiên nhìn anh trai như vậy khiến tôi có linh cảm xấu.
Người dân thành phố từ từ dâng lên cho hoàng đế những món đồ, đặc sản của phía Bắc.
" Thưa điện hạ, đấy chính là tấm lòng thành của người dân thành phố chúng tôi, mong ngài nhận cho."
"Cảm ơn các vị, vì đã tặng cho ta món quà ý nghĩa này."
Theo Lasper dịu dàng mỉm cười, chỉ một nụ cười thôi mà đã khiến cho người dân xung quanh đó như nở hoa, mê đắm nhìn hắn. Ai mà có thể ngờ được đằng sau gương mặt đẹp tuyệt trần kia lại là một tên thần kinh không nhân tính, ra tay tàn độc, hoang dâm. Nhớ lại những tháng ngày bị hắn hành xác khiến cơ thể tôi không nhịn được run rẩy.
Theo Lasper muốn đưa tay ra để chạm vào món quà nhưng còn chưa kịp sợ đã bị một mũi tên bắn sượt qua.
"Oaaaa!! Có kẻ tập kịch!!"
Ngay lập tức xung quanh liền trở nên hỗn loạn, những tiếng súng bắt đầu nỗ lên.
"Mau bảo vệ bệ hạ, và tân hoàng đế!!!"
Các quân binh vây quanh bảo vệ lấy Theo Lasper và Thái thượng hoàng .
Người dân hoảng loạn bắt đầu bỏ chạy, tôi bị dòng người xô đẩy cũng khó mà tiến tới chỗ anh trai nó bắt đầu rồi cuộc tập kích của bọn thích khách.
Bệ hạ Felix bắt đầu ho ra máu, từng dòng đen từ từ chảy ra, khuôn mặt ngài xanh xao ốm yêu bấu víu vào vệ sĩ bên cạnh. Tôi tái mặt lại, bi kịch lại xảy ra thêm lần nữa, tôi lại chả thể ngăn cản nó. Và chỉ một lúc nữa thôi họ sẽ bắt và đồ hết lỗi lên đầu anh trai tôi.
Tôi tìm kiếm xung quanh thế nhưng lại chả thấy anh ấy đầu cả. Tôi sốt sắng cố gắng vượt qua dòng người để tìm anh trai. Đến khi tôi tìm thấy thì anh trai giống như pho tượng trên tay còn cầm một con dao.
"Anh ơi!!"
Tôi tiến tới muốn nắm lấy tay anh, nhưng lại để vụt mất. Chỉ một cái chớp mắt anh trai đã lao tới đâm thẳng vào ngực của thái thượng hoàng.
"Không!!!"
Tôi như tuyệt vọng la hét khi thấy cảnh tượng này. Anh trai điên rồi, sao anh ấy lại có thể trực tiếp giết hoàng đế như vậy.
Không khí vốn dĩ hoảng loạn vì có thích khách nay lại yên tĩnh đến đáng sợ. Thái thượng hoàng phun ra một ngụm máu đen đôi mắt như không thể tin nổi nhìn anh tôi.
"Tại sao..." @
"Là vì ông đáng chết."
Anh trai tôi ung dung nói ra câu đó rồi còn ghim con dao vào sâu hơn.
"Đô đốc ngài làm gì thế? Mau dừng lại!!"
Các vệ sĩ xung quanh tiền tới ngăn cản, kéo anh trai tôi ra, người thì tấp nập vội vàng gọi bác sĩ.