Lúc tỉnh lại tôi đang an ổn nằm trong lòng Mục Ý, phía dưới nhớp nháp rất khó chịu, cả hai giờ đều đang mặc đồ ngủ. Ánh mặt trời xuyên thấu qua rèm cửa màu trắng chiếu lên sàn nhà, Mục Y giống như đứa bé đang ngủ say, giờ phút này hết thảy đều yên ổn đến không chân thực.
Tôi thử nhúc nhích, nhất thời xanh cả mặt.
Đau quá
Toàn thân trên dưới.
Đặc biệt là phía sau cổ, có đến tận cả hai mùi hương pheromone alpha đang đấu đá lẫn nhau.
Tôi khó chịu nhíu mày, cố gắng nhớ lại mọi chuyện trước khi ngất. Mục Ý tự nhiên xông vào phòng rồi sau đó ...
hãm hiếp tôi.
Liếc nhìn sang bên cạnh lúc này, hung thủ khiến thân thể tôi động một chút liền đau đến nhe răng trợn mắt đang nằm ngủ bên cạnh tôi, làm tôi không có cách nào tiếp tục nằm xuống, ôm ý niệm thà rằng đau chết cũng phải rời khỏi người này, tôi cố chấp chống giường muốn đi xuống thì một đạo thanh âm quen thuộc vang lên làm tôi sợ hãi:
"Anh tình rồi?"
Mục Ý từ từ ngồi dậy hai tay ôm lấy eo của tôi.
Cả người tôi nhất thời cứng ngắc, biết muốn trốn cũng không thoát được chỉ có thể tận lực đem tầm mắt chuyển sang hướng khác, ít nhất như vậy sẽ bớt sợ hãi đi.
Thấy phản ứng trốn tránh của tôi, đôi mắt lam khẽ nhíu lại, Mục Ý nắm lấy căm tôi, chế trụ ót không cho tôi tránh.
"Anh sợ em?"
Tôi né tránh ánh mắt của hắn, cơ thể không khống chế được run lên. Nhớ lại ký ức tối qua, tôi quả thực rất sợ Mục Ý vào lúc này. Dáng vẻ điên cuồng như muốn giết tôi khiến tôi vừa lạ lẫm, vừa sợ hãi người trước mặt.
Mục Ý khi đó điên cuồng đâm thúc, như muốn đâm thủng ruột của tôi đến nỗi chảy máu. Hình như là sau đó hắn đã đưa tôi đi gặp bác sĩ. Nhớ đến đây tôi khẽ xoa bụng mình.
"Đứa trẻ... còn không..?"
Mục Ý híp mắt, hắn có vẻ không vui khi thấy tôi hỏi về đứa trẻ.
"Vẫn còn... anh thực sự muốn nó? Kể cả khi bố đứa trẻ là ai anh cũng không biết?"
"Ừm."
Đó cũng là một sinh linh nhỏ sao có thể nói bỏ là bỏ được. Việc có nó là ngoài ý muốn, thế nhưng tôi không vì thế mà hận hay ghét đứa trẻ. Dù bố nó là ai đó cũng là con của tôi.
Mục Ý khó chịu hừ một cái, gương mặt vốn dĩ xinh đẹp như thiên thần lúc này lại đang cau có, không vui.
Không biết có phải cố tình hay không mà mỗi bữa ăn của tôi đều được chuẩn bị rất chu đáo, mọi món đều là những món bổ dưỡng dành cho người mang thai. Mục Ý khoan thai đi vào ngồi cạnh tôi. Hắn chuẩn bị sẵn bát đũa không để tôi phải bận tâm về điều gì.
"không phải cậu nên đến nhà anh của quân đội để dùng bữa à? Sao lại đến đây cùng tôi?" •
"Anh không muốn ăn cùng em?"
"Ừ."
Tôi có thể cảm nhận người bên cạnh không hài lòng với câu trả lời này. Đôi mặt lam sâu không đáy nhìn chăm chằm vào tôi. Mục Y kéo ghế tôi lại sát gần phía hắn, một tay chế trụ eo, một tay siết cằm tôi.
"Anh Thần, anh có bao giờ thực sự yêu em?"
Yêu? Đương nhiên là yêu rồi, thế nhưng sao tôi có thể không chấp nhận sự thật rằng Mục Ý đã hại chết cả gia đình tôi chứ, dù là bị ép hay do cậu ta muốn, tôi đều không quan tâm. Bởi Mục Ý đã lừa dối tôi, đó là nguyên nhân khiến tôi hết tình cảm với hắn.
Chưa kể lại còn bí mật hạ thuốc khiến tôi thành omega.
Mục Ý như không chờ đợi được câu trả lời, lực siết cầm tôi càng lúc càng mạnh.
"Đương nhiên là yêu rồi, thế nhưng Mục Ý người đã đập nát thứ tình cảm ấy cũng là cậu mà ."
Mục Ý khựng lại, đôi mắt lam hiện lên một tia ủỷ khuất cùng áy náy. Là tôi nhìn nhầm sao Mục Ý vậy mà lại thấy buồn.
Cánh tay đang siết cầm tôi thả ra, Mục Ý dùng ngón trỏ nhẹ nhàng xoa xoa vết đỏ trên căm tôi.
"Sau này em sẽ giải thích mọi chuyến sau, còn hiện tại ... em không quan tâm anh có còn yêu em hay không."
Ánh mắt lam chứa đầy dục vọng điên cuồng chưa từng có, cùng sự chiếm hữu mãnh liệt gắn chặt vào người tôi.
"Bất kể ý muốn của anh như nào thì em cũng sẽ dùng mọi cách để khiến anh ở cạnh em. Anh sẽ mãi mãi phải ở cạnh người mà anh hận thấu xương là em đây."
Gương mặt Mục Ý càng ngày càng kề sát gần tôi hơn. Tôi sợ hãi nhắm mặt lại, đôi môi liền bị một thứ gì đó mềm mại liếm láp. Cánh môi bỗng chợt bị cắn, tôi sợ hãi tóm lấy vai Mục Ý, mùi vị máu tanh dần dần lan ra khắp khoang miệng.
Mục Y khé đánh mắt ra phía ngoài cửa, đôi mắt khiêu khích, miệng khẽ nhếch lên.
Tôi theo tầm mắt hắn nhìn sang, anh trai tôi không biết đã đứng ở đó từ bao giờ cùng với Hứa Quân Dục.
Anh trai không vui nhìn vào bên trong, sắc mặt Hứa Quân Dục cũng không khả quan mấy.
"Hai người ân ái thật. Ly hôn rồi mà vẫn mặn nồng như thế."
Là do tôi ảo giác sao cảm giác như lời anh trai nói có hơi mỉa mai.
Mục Ý kéo tôi lại gần phía hắn.
"Ly hôn xong thì không thể làm lại được à, đô đốc."