Liếc nhìn đồng hồ điện thoại cũng không còn sớm tôi với Kai liền dậy ăn sáng rồi dời khỏi nhà nghỉ luôn.
Bình thường mỗi ngày chỉ có một chuyến tàu đi qua ngoại ô và tới phía Bắc.
Mười một giờ là chuyến tàu bắt đầu rồi.
Lúc tôi và Kai đến vừa lúc chuyến tàu sắp khởi hành.
Sắc mặt của Kai trông có vẻ tái đi. Quả nhiên việc Kai lên bờ quá nguy hiểm với cậu ta.
“Kai cậu thực sự ổn chứ?”
Tôi đưa tay lên sờ trán Kai, rất nóng.
Kai mệt mỏi lắc đầu.
“Không, không sao đâu.”
Như này mà không sao được.
Biết Kai ngoan cố, tôi cũng không nói gì thêm. Đây là sự lựa chọn của Kai, hắn buộc phải chấp nhận hậu quả cho sự lựa chọn của mình.
Từ đây đi đến phía Bắc mất hơn một ngày lận.
Vừa mới lên tàu tôi đã cảm nhận được bầu không khí u trầm ở đây. Những người đến khu phía Bắc đa phần đến lánh nạn bởi vì chiến tranh giữa trùng tộc và con người.
Đợt này có tin trùng tộc xâm lấn bên đấy đã được dẹp loạn những người dân ở các khu vực khác nghe vậy liền ầm ầm di cư đến đây.
Có điều, chỉ vài tháng sau thôi trùng tộc sẽ quay lại và xâm lấn phía Bắc. Đây chính là điều đã diễn ra ở kiếp trước.
Ban đầu tôi còn tưởng việc anh trai tôi được cử làm đô đốc ở đây là một điều may mắn. Bởi khi anh vừa đến cuộc chiến tranh giữa trùng tộc và con người liền kết thúc.
Hiện tại xem ra không phải rồi, hoàng đế cũng không thể không biết chuyện này.
“ Cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng.”
Tôi tựa đầu vào cửa sổ thở dài.
“ Quý ngài đây có chuyện gì phiền lòng sao mà phải thở dài như vậy.”
Một giọng nói nhẹ nhàng vang lên, tôi quay sang nhìn về phía người kia.
Một cậu thanh niên xinh đẹp, da trắng trẻo đôi mắt phượng xinh đẹp màu xanh lam nhìn tôi một cách đầy ẩn ý.
“Xin chào tôi có thể ngồi đây được không?”
Cậu thanh niên nhếch miệng cười lịch sự hỏi.
“Ừm.”
Ghế phía trước ở phòng này cũng đang thiếu người ngồi.
Trước tôi định bảo Kai ngôi mà cậu ta dính như keo đòi ngồi với tôi cho bằng được.
Hơn nữa, cậu thanh niên này khiến cho tôi có cảm giác rất quen thuộc tựa như đã từng gặp ở đâu rồi.
Cậu thanh niên như cảm nhận được tầm nhìn của tôi. Cậu ta bỗng ngẩng đầu lên khiến tôi không kịp phản ứng thành ra cả hai mặt đối mặt với nhau.
“Mặt tôi dính gì à? Mà anh cứ nhìn tôi chằn chằm.”
“ Không có gì chỉ là tôi cảm thấy cậu rất quen.”
Cậu thanh niên nghe vậy có chút sửng sốt, một lát sau sắc mặt cậu ta trông có vẻ kỳ quái lẩm bẩm gì đó.
“Xin lỗi nếu tôi xúc phạm cậu. Chắc dạo này tôi bận quá nên mới nghĩ linh tinh ấy mà.”
Cậu thanh niên thấy vậy thì cười trừ, nhìn tôi một cách kỳ quái.
“Không, không có gì. À hình như tôi chưa giới thiệu bản thân mình với anh. Tôi tên là Minh Dương.”
“Tôi là H… Chí Viễn. Hân hạnh được gặp cậu.”
Tí thì theo thói quen nói ra tên thật của mình. Cũng may tôi nhanh miệng ngậm mồm lại.