Ánh mặt trời xuyên thấu qua rèm cửa màu trắng chiếu lên sàn nhà, hoàng thái tử giống như đứa bé đang ngủ say, giờ phút này hết thảy đều yên ổn đến không chân thực. Tựa như mọi chuyện xảy ra tối hôm qua chỉ là một giấc mơ.
Đầu thì hỗn loạn, thân thể giống như bị xe cán qua, toàn thân đều đau, mà nơi đó ở mông càng đau rát đến sưng phù.
Những ký ức đêm qua ùa về, lúc sau bởi vì tôi không chịu nổi mà ngất đi.
Hình như sau khi tôi ngất tên khốn nạn này vẫn còn làm.
Phải công nhận giờ phút này tôi vẫn còn sống quả thật là một kỳ tích.
Nhìn kẻ đã khiến cho mình phải khốn khổ như này, tôi không tài nào có thể tiếp tục ở cạnh hắn,ôm ý niệm thà rằng đau chết cũng phải rời khỏi người này, tôi cố chấp chống giường muốn đi xuống thì một đạo thanh âm quen thuộc vang lên làm tôi sợ hãi:
“Anh tỉnh rồi?”
Cả người tôi nhất thời cứng ngắc, biết muốn trốn cũng không thoát được chỉ có thể tận lực đem tầm mắt chuyển sang hướng khác, ít nhất như vậy sẽ bớt sợ hãi đi.
Hoàng thái tử đã trở về hình dáng ban đầu. Gương mặt bầu bĩnh đáng yêu, thanh tú của một thanh niên mới lớn. Đôi mắt hạnh nhân xinh đẹp nhìn chằm chằm tôi.
Một cánh tay luồn qua ôm lấy eo tôi khiến tôi nhất thời không biết phản ứng thế nào, thân thể theo phản xạ run lên một cái.
“Muốn trốn? Anh chắc sẽ không phải cho rằng chuyện này xong rồi đấy chứ?”
Tôi không trả lời hoàng thái tử, chỉ đưa tầm mắt dời sang một hướng khác.
Hoàng thái tử buồn bực bĩu môi không nói gì thêm. Hắn quay sang phía sau làm gì đó, tôi không dám quay đầu lại. Giờ phút này trong lòng tôi chỉ có một ý niệm đấy là chạy trốn khỏi đây.
Tôi thử đặt chân xuống sàn vừa mới đứng lên đã ngã sụp xuống.
“Aa.”
Đau, đau quá.
Bỗng có một lực mạnh kéo lấy tay tôi, cổ tay như bị bóp nát, tôi nhíu mày, khuôn mặt khó chịu vì đau.
“Ha, xem ra ta không dùng biện pháp mạnh là người sẽ không nghe lời đúng không?!”
Nhìn khí tức đáng sợ của người trước mặt. Cơ thể không khống chế được run rẩy. Tôi liếc nhìn sang lọ thuốc mà hoàng thái tử đang cầm.
Màu sắc cùng hình dáng quen thuộc.
“Không… không được… đừng có tiến lại gần đây tránh xa tôi ra!!”
Sao có thể quên được chứ thứ đã huỷ hoại cả cuộc đời tôi. Loại thuốc có chứa gen trùng mẫu mà chỉ trùng tộc có.
Cũng chính là thứ khiến tôi thành omega ở kiếp trước.
Tại sao hoàng thái tử lại có nó?
Nhưng chưa kịp để tôi suy đoán thêm, hoàng thái tử đã uống lọ thuốc rồi lao về phía tôi.
Hoàng thái tử bắt lấy cái ót, không cho tôi quay đầu, hắn ấn lấy miệng mình lên môi tôi, chỉ chốc lát sau, tất cả mọi thứ đều được rót vào trong miệng tôi.
“Thứ thuốc này, tạm thời sẽ giúp cho anh hồi phục lại thân thể nhanh hơn. Đồng thời cũng khiến cho cơ thể anh biến đổi một chút.”
Một chút cái gì hoàng thái tử rõ ràng là muốn biến đổi tôi. Hắn ta là trùng tộc không lý nào mà lại không biết công dụng của nó.
Phải làm sao đây? Chẳng lẽ mình sẽ lại như kiếp trước trở thành omega sao?
“Chậc thuốc ta đưa cho Mục Ý có vẻ không hữu dụng mấy nhỉ? Giờ này mà cái chỗ kia của anh vẫn còn khô khốc như thế. Anh có biết là nó khiến ta rất khó trong việc vận động không? Yên tâm đi thuốc này chỉ là giúp anh mở ra khoang sinh sản vốn đã bị thoái hoá của alpha mà thôi. Đến lúc đó thì việc giao hoan giữa ta và anh sẽ dễ hơn. Không phải rất tiện cho cả đôi bên à?”
Cái gì, hoàng thái tử đang nói gì vậy? Lúc này tôi đã không còn nghe rõ được những lời hắn nói tiếp.
Tôi có khoang sinh sản? Còn cả Mục Ý, cậu ta cho mình uống thuốc gì cơ?
“Từ giờ trở đi anh sẽ chỉ phục vụ mình ta thôi. Có hiểu không Hứa Thần. Vốn ta đã chết tâm với Yến Phong rồi, cái này là do anh tự mình chuốc lấy, dám câu dẫn ta.”
Chát.
Một tiếng chát oan nghiệt vang lên khắp phòng.
“Câu dẫn cái khỉ gì, chuyện này xảy ra không phải là do mấy người không tự chủ được thân dưới của mình sao?”
“Cả anh lẫn Yến Phong đều khốn nạn như nhau. Không phải anh thích Yến Phong ư? Sao không đến chỗ anh ta mà ch*ch tìm tôi làm gì? Mấy người có bao giờ nghĩ đến cảm nhận của tôi chưa? Bộ anh tưởng tôi muốn vậy lắm à?”