Nam Phụ Bị Cưỡng Chế Yêu

Chương 50



Đúng lúc nãy tôi vô tình dẫm lên một cành cây.

Rắc.

Thôi xong thật rồi.

“Ai ở đó?!!”

Đúng lúc này có một bàn tay kéo tôi lại vào một căn phòng.

Cả người tôi căng chặt lại, lùi về phía sau, tiến lên cũng không được.

“Ưm.”

“Suỵt, em muốn hoàng thái tử bắt gặp mình không?”

Nghe vậy tôi không cựa quậy nữa. Đáng lẽ ra tôi nên đẩy hắn, nhưng nghĩ lại thì trong tình huống này im lặng cũng chưa chắc là một điều xấu. Hơn nữa người này khiến cho tôi có một cảm giác an toàn.

Đúng lúc này vang lên tiếng bước chân không nặng không nhẹ tiến tới đây. Tiếng bước chân rất nhẹ nhàng, không vội vã nhưng cũng cũng đủ để khiến cho tôi thót tim.

Mà người đứng sau tôi lại bình tĩnh đến lạ.

Mùi hương này thật quen thuộc.

“Hoàng thái tử… đó có thể chỉ là một con chuột thôi… ngài đừng bận tâm hic… xin ngài tiếp tục… tôi thực sự không chịu được nữa rồi.”

Hoàng thái tử lạnh lùng nhìn người đang dạng hai chân ra trước mặt. Hắn nhíu mày, ngay lập tực đè mạnh người kia vào tường làm dồn dập.

“Aaa… nhanh quá….a hoàng thái tử… sướng quá… thêm một chút nữa.”

Tiếng thở dốc ngày càng nặng nề hơn. Hoàng thái tử như muốn trút giận hết lên người alpha. Mỗi một cú dập là âm thanh “bạch bạch” đều có thể nghe rất rõ.

Tuy biết hoàng thái tử không phải người gì tốt nhưng tôi cũng không ngờ hắn ta lại biến thái đến mức ở đây làm việc như này.

Từ ánh trăng sáng chiếu xuống đôi mắt ruby vốn đỏ như máu của hoàng thái tử nay lại chuyển sang màu ánh kim.

Đáy mắt sâu thẩm không thể nhìn rõ tâm tư, tuy nhiên cũng khiến người ta phải rợn tóc gáy.

Đây chuyện này là…

Đúng lúc tôi đang kinh ngạc trước cảnh tượng này. Người phía sau liền khẽ thì thầm vào tai tôi. Hắn nói rất nhỏ chỉ có tôi và hắn nghe rõ.

“Thế nào em ngạc nhiên lắm đúng không? Khi chủ nhân của em không phải người bình thường.”

Cái gì chứ? Tôi quay đầu lại nhìn người phía sau. Hắn ta không tránh né trực tiếp nhìn thẳng vào mắt tôi.

“Tiểu Thần vừa mới hôm trước em còn nói sẽ trung thành với tôi sao nay đã làm trợ lý cho hoàng thái tử rồi.”

Quý, Quý Diên?!! Không đúng, sao anh ta lại ở đây??

“Anh, anh tại sao lại đến đây?”

Quý Diên bình thản, thong thả nói:

“Tôi đến đây là vì muốn gặp em chứ không thì sao tôi biết được em dám lén lút cấu kết làm trợ lý cho hoàng thái tử.”

Quý Diên lạnh lùng nhìn tôi. Ánh mắt của hắn âm trầm cứ như muốn xuyên chết tôi vậy. Cơ thể tôi không nhịn được nổi hết cả da gà.

“Cái… cái đó là vì bất đắc dĩ thôi. Hầy chúng ta cứ rời khỏi đây trước rồi tôi giải thích cặn kẽ cho anh.”

Chứ để mà nói chuyện trong cái tình trạng này thực sự không thích hợp.

Tiếng rên rỉ ở bụi cây vẫn không ngừng vang lên khiến người qua đường phải đỏ mặt tía tai.

Tôi cùng với đại hoàng tử nhanh chóng rời khỏi chỗ đó hiện tại muốn đi đến sảnh tiệc sẽ phải đi ngang qua chỗ xấu hổ kia. Không còn cách nào khác tôi đành dẫn đại hoàng tử về phòng mình.

“Chuyện này không phải như anh nghĩ đâu. Tôi không có muốn làm trợ lý cho hoàng thái tử. Này là do Yến Phong ép tôi.”

Quý Diên nhíu mày, ánh mắt không rõ ý định liếc nhìn tôi. Đôi mắt hắn cứ như đang thăm dò xem tôi có nói thật hay không.

“Yến Phong? Đây thực sự là chủ ý của hắn à?”

“Đúng vậy.”

Tôi biết với tình thế hiện giờ của mình Quý Diên nghi ngờ cũng là điều bình thường.

Tôi không thể nào làm ầm ĩ lên bắt Quý Diên phải tin tưởng mình nếu như vậy thì mối quan hệ giữa tôi và hắn sẽ càng trầm trọng thêm.

“Quý, Quý Diên…”

Nghe thấy tiếng tôi gọi, Quý Diên từ từ liếc nhìn về phía tôi. Đôi mắt lạnh lẽo, đáng sợ của hắn khiến tôi có chút hoảng hốt.

Quý Diên như biết được ý định của tôi, hắn ta đưa tay kéo sát tôi lại gần hắn.

“Không cần phải sợ tôi như vậy, tôi không có không tin em. Chỉ là tôi đang suy nghĩ tại sao Yến Phong lại giao cho em việc này.”

Giọng nói và ngữ điệu đều rất nhẹ nhàng. Động tác vuốt ve mặt tôi của hắn cũng dịu dàng thế nhưng tại sao tôi lại vẫn có thể cảm nhận được sự uy hiếp từ lời nói đó.

“Chỉ là nếu như một ngày em phản bội tôi. Tôi thực sự không chắc bản thân có thể kiềm chế được có thể làm gì em hay không thôi.”

Ra vậy, quả nhiên Quý Diên chưa hoàn toàn tin tưởng tôi.

Tôi nắm lấy bàn tay đang vuốt ve mặt mình. Cọ cọ mặt mình vào lòng bàn tay ấm áp ấy.

“Sẽ không đâu. Tôi Hứa Thần, xin cảm đoan sẽ không bao giờ phản bội đại hoàng tử.”

Tôi kiên định nhìn thẳng vào đôi mắt kia. Một đời này đã định, không chỉ vì Hứa gia mà còn vì đế quốc.

Đây chính là điều mà tôi luôn muốn làm từ kiếp trước. Bảo vệ Hứa gia, bảo vệ đế quốc, hành tinh xinh đẹp này.

Ông trời đã cho tôi làm lại cuộc đời này, không lý gì tôi lại phải dẫm vào vết xe đổ kiếp trước.

Đại hoàng tử nhếch mép, ánh mắt của hắn cũng dịu đi không ít.

“Là em nói đó Tiểu Thần. Em sẽ vĩnh viễn là người của tôi. Vậy nên đừng có hòng phản bội tôi.”

“Hức.”

Hương pheromone lại lan toả ra khắp phòng. Bên tai bị cắn đỏ ửng hết cả lên. Thân thể tôi mềm nhũn liền dựa vào lòng đại hoàng tử.

“Hứa Thần, những gì em nói hôm nay nhất định phải nhớ kỹ. Đừng bao giờ phản bội tôi. Và alpha duy nhất của em chỉ cỏ tôi. Em phải khắc cốt ghi tâm những điều này, thân ái của tôi.”
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.