“Bọn tôi đã gặp nhau rồi vậy nên về phần của Hứa gia em không cần phải lo. Chỉ là tôi có chút thắc mắc tại sao em lại muốn để gia tộc mình hợp tác với tôi. Điều này chả phải sẽ gây bất lợi với Hứa gia sao? Hứa gia từ trước đến giờ luôn trung thành với hoàng đế vì lý do gì em lại muốn hỗ trợ tôi một kẻ ngay cả danh tính còn không rõ.”
Quý Diên rõ ràng là đang thăm dò tôi, hắn ta nói đúng. Chả có một kẻ ngốc nào lại đi hỗ trợ một tên giống như quả bom hẹn giờ.
Nếu là tôi lúc trước thì tôi nhất định sẽ không giúp Quý Diên. Một kẻ không rõ danh tính, sao có thể dám chắc hắn là đại hoàng tử ngộ nhỡ đây chỉ là nhầm lẫn Hứa gia không chỉ đắc tội với hoàng hậu mà còn cả hoàng đế, những người dân của đế quốc sẽ nhắm vào Hứa gia.
Chuyện này giống như một con dao hai lưỡi, không thể lường trước được điều gì xảy ra.
Tuy nhiên trải qua sai lầm kiếp trước, tôi hoàn toàn chắc chắn đại hoàng tử có thể giúp mình.
“Quý Diên, anh cũng biết Hứa gia luôn trung thành với hoàng đế. Vậy nên không có lý nào tôi lại không muốn hỗ trợ anh cả. Tất cả đều là vì sự an nguy của đất nước.”
Kiếp trước dù cho Theo Lasper có lên ngôi, nhưng hắn lại không thể trị vì được đế quốc. Thấy vậy Yến Phong đành đứng sau lặng lẽ âm thầm giúp đỡ hắn. Tuy rằng đế quốc đã được cải thiện không ít chính sách. Nhưng đáng lo ngại nhất vẫn là sự xâm nhập của trùng tộc. Đó là vấn đề mà Yến Phong không thể giải quyết được.
Bông nhiên tôi nhớ lại một số tin tức mà tôi nghe được ở kiếp trước. Trùng tộc đang đi tìm kiếm trùng mẫu.
Trùng mẫu là một loại cũng giống như omega không phân biệt là nam hay nữ chỉ cần là trùng mẫu họ đều có thể mang thai và toả ra mùi hương hấp dẫn trùng đực. Số lượng sinh sản của trùng tộc hiện đang ít đến mức trầm trọng. Họ tới là để bắt con người trên đế quốc về làm thí nghiệm.
Quan trọng nhất trong tin tức đấy là họ đồn đại hoàng tử là trùng mẫu.
“Nghe cũng có lý, tôi coi như tạm chấp nhận lý do này của em. Còn về anh trai em, có vẻ như cậu ấy không nói cho em biết nhỉ. Chuyện của Hứa gia.”
Lúc này Quý Diên có vẻ trở nên nghiêm túc hẳn hơn so với lúc nãy. Đôi mắt ruby đỏ trầm nhìn vào ly rượu trước mặt. Tông giọng không trầm không nhẹ nói.
“Hứa gia vốn dĩ đã hỗ trợ cho tôi từ lâu người đầu tiên tìm thấy tôi chính gia chủ Hứa gia cùng phu nhân của ông ta.”
Bố mẹ đã biết đến sự tồn tại của đại hoàng tử rồi.
Từ lúc nào chứ? Tại sao họ lại biết?
“Nên khi thấy em đến nói muốn giúp tôi, tôi đã có chút bất ngờ, bởi Hứa gia này đã giúp tôi vậy còn Hứa gia nào nữa. Tôi đã có chút đa nghi nên cho rằng em lừa tôi. Tuy nhiên hôm trước tôi đã nói chuyện với Hứa Yên Tô cậu ta nói em không hề biết chuyện này. Tên đó cũng khá bất ngờ vì em biết đó.”
Vậy có nghĩa là mọi người đã biết chuyện này từ lâu, và kẻ ngốc duy nhất không biết chính là tôi sao?
Khi đó tôi gần như cảm giác cả hai bên lỗ tai mình ù ù không còn nghe rõ những lời tiếp theo của Quý Diên.
Tôi như tên ngốc, đờ đẫn ngồi nhìn vào cái cốc trước mặt.
Vì sao phải như vậy? Vì sao lại không muốn nói cho tôi? Vì cái gì họ lại giấu tôi những điều này. Chẳng lẽ tôi không phải là người thân của họ sao?
“Nhưng đã đến lúc rồi, em cần phải biết. Tiểu Thần, Hứa gia vốn dĩ đã luôn trung thành với hoàng đế, họ tìm thấy và giúp đỡ tôi, tôi rất cảm kích. Thế nhưng em có bao giờ thử tự hỏi tại sao Hứa gia không ủng hộ hoàng hậu hiện tại chưa?”
“Tiểu Thần, Tiểu Thần? Tiểu Thần em có nghe tôi nói không.”
Quá lơ đãng nên tôi không ý thức được Quý Diên tới sát gần mình từ lúc nào. Đến khi nhận ra, má tôi đã có một thứ gì đó mềm mại chạm lên.