Anh Thần, tối nay em ngủ với anh được không? Lâu rồi chúng ta chưa ngủ với nhau.”
Tôi nhìn về phía cánh cửa, từ nhỏ đến lớn tôi và Hứa Quân Dục luôn ngủ chung một phòng với nhau. Trước khi đám cưới chúng tôi cũng như vậy, tôi thậm chí còn cảm thấy buồn vì không được ngủ cùng cậu ta nữa.
Hiện giờ tôi và Mục Ý đã kết hôn nên chuyện ngủ cùng hắn là không thể.
“Phòng khách có vấn đề gì, sao cậu không ngủ ở đó.”
Hứa Quân Dục, ấm ức nhìn tôi. Cái tay cầm gối của cậu ta siết chặt lại.
Nếu như là tôi lúc trước thì chắc có thể đã đau lòng vì hắn rồi. Tôi mím chặt môi lại, cố gắng ngăn cản cái cảm xúc mềm lòng đang trỗi dậy trong mình.
Đừng quên Hứa Thần, đây chính là kẻ đã hại chết cả người nhà mày. Nhưng đồng thời đó cũng là đứa em trai đáng yêu mà tôi từng hết mực trân trọng.
Hứa Quân Dục cảm nhận được sự xao động của tôi. Cậu ta được nước lấn tới, ôm lấy tôi.
“Anh Thần, không được sao? Chỉ nốt đêm nay thôi.”
Xen lẫn những cảm xúc bồi hồi đó là nỗi hận thù kiếp trước của tôi với cậu ta.
Những lời nói mà Hứa Quân Dục thốt ra văng vẳng trong đầu.
“Hứa Thần là một tên ngốc…”
“Tôi từ lâu đã ghét bộ mặt của lão già đó…”
Tức khắc máu trong cơ thể như sôi sục hết cả lên, tôi nghiến chặt răng đẩy mạnh hắn.
Mềm lòng cái khỉ gì chứ? Hứa Thần, đây chính là con chó cắn chủ đã hại gia đình mày đấy.
“Cút ra!! Tôi bảo không là không. Còn nếu cậu không ngủ được thì ra ngoài mà ngủ đi. Đừng có bám tôi như vậy.”
Tôi nhìn hắn không một chút lưu luyến, thoáng chốc cả gương mặt Hứa Quân Dục cũng tái mét lại vì sự tuyệt tình của tôi.
“Anh Thần——“
Có lẽ hắn cũng không thể nghĩ tôi lại có thái độ gay gắt với hắn tới mức này. Dù chỉ là một lúc ngắn ngủi nhưng tôi đã nhìn thấy sự buồn tủi trong đôi mắt đó.
Rầm.
Tôi đóng sầm cửa lại trước gương mặt bỡ ngỡ của Hứa Quân Dục. Cả người tôi mệt mỏi sức dựa vào cánh cửa.
Sao có thể chứ, Hứa Quân Dục có coi trọng tôi đâu mà lại có ánh mắt đó. Nhiều lúc tôi đã nghĩ giá như người làm ra chuyện này không phải Hứa Quân Dục là một kẻ khác.
Hứa Quân Dục và Mục Ý gần như là những người quan trọng nhất trong cuộc đời tôi. Tôi đã từng tự hỏi rằng nếu như họ biến mất thì cuộc đời tôi sẽ ra sao.
Nhưng thực tế mà, nó luôn cho ta những cái tát đau đớn để ta có thể nhìn rõ được hiện thức. Sự thật không hề đẹp như trong mộng tưởng.
“Ha… rốt cuộc thì bao giờ chuyện này mới kết thúc.”
Tiền, quyền lực hay sự tham vọng đã khiến họ phản bội tôi. Hoặc cũng có khi chính là vì tình yêu. Phải rồi sao tôi quên được chứ? Thứ mà hai người đó luôn khao khát chẳng phải là trái tim của Yến Phong sao.
Mà tôi tình cờ hay lại là người mà Yến Phong ghét cay ghét đắng nhất. Có khi là hắn còn hận đến muốn chết đi cho rồi. Thứ cản đường hắn đi tới vị trị đại tướng.
Vốn dĩ nhờ có gia thế và tài năng tôi cũng được nhà vua nhắm đến cho vị trí đại tướng. Nhưng muốn làm được thì cần phải có sự tín nhiệm của quân lính và các quan chức khác. Cả tôi lẫn Yến Phong đều là hai ứng cử viên sáng giá cho vị trí đại tướng tiếp theo.
Hiện tại thì trong đế quốc có tối thiểu bốn đại tướng, vị đại tướng trẻ nhất mới được thăng chức gần đây là Vĩ Kỷ, quản lý vùng phía Đông. Thứ hai là Minh Diên quản lý vùng phía Nam, thứ ba Nguỵ Hào quản lý vùng phía Tây. Cuối cùng người duy nhất biết và liên lạc được với đại hoàng tử, con chó của hoàng hậu cũ Tô Minh.
Hình như ở kiếp trước tên này cũng bị coi là tạo phản giống như gia đình mình vậy.
Giờ chỉ cần tìm được vị đại hoàng tử kia là Hứa gia có thể sẽ được cứu rồi. Chỉ có điều là làm sao mình có thể tiếp cận được với Tô Minh đây.
Thực sự thì đây không phải là một vấn đề đê tốt nhất là bàn giao lại nhờ Lý Miêu xử lý dùm vậy.
———————
Loạt soạt.
Trong đêm tôi tĩnh lặng tôi có thể cảm nhận được hơi thở của mình đang bị nghẹn. Tôi há mồm ra muốn lấy không khí, cổ tôi như bị ai đó bót nghẹt lấy đôi bàn tay sần sùi của người đó cọt sát vào làn da tôi.
Thậm chí là còn có cả tiếng khóc…?
Tôi lờ mờ nhìn thấy một bóng người nhưng chả thể phân biệt được đây là mơ hay hiện thực.
Cái bóng đen kia có vẻ đang khóc, tôi cảm nhận được trên ngực mình có mấy chỗ lốm đốm ướt ướt.
Hắn còn lẩm bẩm cái gì đó nhưng tôi không nghe rõ.
“Hức, hức tại sao lại không thể…”
Không thể gì chứ? Lực bóp cổ tôi đang dần gia tăng, cảm giác hít thở không thông này thực sự rất khó chịu. Tôi muốn vùng ra điều kỳ lạ là ngay cả một ngón tay tôi cũng không thể cử động được.
Không, không được. Nếu cứ như vậy thì tôi sẽ chết mất.
“Ư ức…”
Cái bóng đen kia thấy tôi rên rỉ liền hoảng hốt thu tay lại. Sau đó hắn dùng tay ôm mặt khóc nấc lên.
“Tại sao, tại sao em lại không thể giết anh được…”
Cái tên này đang nói gì vậy chứ. Mí mắt nặng nề, tôi có thể sẽ lại chợp mắt ngủ thiếp đi lúc nào không hay. Tuy nhiên chí ít đừng là hiện tại, tôi muốn biết kẻ đang muốn giết mình chính là ai.
Tôi cố giữ tỉnh táo không để cho bản thân lại ngủ thiếp đi. Tôi thử động đậy tay chân nhưng kết quả vẫn như cũ không thể cựa quậy được.
Lúc này cái tên kia cũng có sự thay đổi, hắn ta vuốt ve mặt tôi rồi đến cổ. Tay hắn xoa xoa vào phần mà hắn vừa bóp xong.