Ha ha đúng vậy mày thử nhìn lại bản thân mày đi Hứa Thần. Một kẻ hèn nhát, yếu đuối như này là điều mày mong muốn sao?
“Ha ha đúng vậy. Sao thiếu tướng Yến lại có thể tồi tàn như tôi được.”
Là do tôi nhìn nhầm sao? Đôi mắt của Yến Phong sao lại trông buồn đến vậy.
“Nếu cậu không muốn tồi tàn như vậy thì mau đứng dậy ăn cơm đi. Không phải cậu muốn giết tôi lắm sao? Nếu không có sức thì sao giết tôi được.”
Hiện giờ những lời Yến Phong nói đều không lọt tai tôi.
Thế giới xung quanh tôi giờ như hư không vậy. Tất cả mọi thứ đều mất hết, không còn mái ấm chờ đợi tôi về. Không còn những hồi ức tươi đẹp nữa. Tất cả đều đã bị phá huỷ hết rồi.
Còn tôi lại chả làm gì được hay bảo vệ nó. Cứ như vậy mọi thứ mà tôi luôn cố gắng giữ gìn đều vuột mất.
Đến gần khi hoàng hôn, ánh chiều tà dần buông xuống. Tôi mới bình tĩnh lại một chút, nhìn mọi thứ trong căn phòng xa lạ này, giờ tôi phải làm gì đây.
Nhà đã không còn, người thân cũng vậy. Thậm chí là cả công việc tôi còn không có.
Tiếng gõ cửa ở phía bên ngoài làm tôi choàng tỉnh. Có lẽ là người hầu Yến Phong sai đến chăng?
Tôi bước xuống giường nhẹ nhàng đi ra mở cửa. Người đến không phải người của Yến Phong mà là quản gia Mặc.
“Quản gia Mặc, ông từ nãy giờ ông đã đi đâu vậy? Ông có biết tôi lo cho ông lắm không?”
Tôi như một đứa trẻ mít ướt, oà khóc lao vào ôm lấy quản gia Mặc. Phải rồi giờ tôi vẫn còn quản gia Mặc mà. Nếu như ông ý cũng mất đi chắc tôi sẽ chết mất.
“Huhu quản gia Mặc giờ tôi chỉ còn mỗi mình ông thôi. Xin ông đừng bỏ tôi đi, huhu.”
Quản gia Mặc vỗ vỗ vai tôi.
“Được rồi cậu chủ. Không sao hết rồi, không sao hết rồi. “
Không biết tôi đã ôm lấy ông ý trong bao lâu, mãi đến khi ngừng khóc tôi mới có thể ổn định lại cảm xúc.
Thấy tôi đã không còn xúc động như trước, quản gia Mặc liền nói:
“Cậu chủ, hiện giờ chúng ta mau đi thôi. Mục Ý, Yến Phong đều đang bận họp với thái tử trong phòng riêng. Chúng ta có thể nhân cơ hội này mà rời khỏi đây.”
Phải rồi, tôi cũng là người của Hứa gia, e là hoàng gia sẽ không dễ dàng tha thứ cho tôi. Tôi nhanh chóng thay bồ đồ mình đang mặc lấy quân phục mà quản gia Mặc trộm được mặc vào.
Sau đó chúng tôi đi theo con đường dẫn đến cổng sau trên bản đồ ông ấy trộm được. Chỉ là lúc vô tình đi qua một căn phòng tôi đã nghe thấy một cuộc hội thoại mà đáng ra tôi không nên nghe.
“Cậu chủ có chuyện gì vậy?”
“Đợi chút quản gia Mặc.”
Trong phòng, người ngồi giữa bàn chính là hoàng thái tử của đế quốc, Theo Jasper. Còn hai phía bên cạnh là Mục Ý, Yến Phong và… Hứa Quân Dục?!
Cậu ta đang làm gì ở đây? Không đúng chẳng phải tên nhóc đó làm trợ lý cho anh mình sao? Không lẽ cậu ta cũng nhúng tay vào chuyện này?
Giờ phút này cả người tôi như bị thứ gì đó vô hình làm cho không cử động được. Cảm giác như tất cả mọi chuyện ai cũng đều biết hết, chỉ có mình tôi là kẻ không biết gì.
Những lời tiếp theo họ nói càng khiến cho tôi sốc hơn.
“Vụ việc lần này các người làm không tệ. Mọi bằng chứng chúng ta nguỵ tạo đều đủ để khiến cho cả Hứa gia phá sản. Ta từ lâu đã ghét cái bảng mặt chính trực đó của lão già Hứa gia rồi.”
“Chỉ có điều ta không ngờ là phụ hoàng lại có thể ra quyết định tru di tam tộc cả Hứa gia. Đúng là đáng đời, ai biểu bọn họ muốn lật đổ ta chứ. Lại còn gây sự với thiếu tướng Yến, Yến Phong anh thử nói xem, anh định báo đáp công ơn cho ta như nào đây.”