- Y : Thần thiếp xin thỉnh an Thái Hậu, Thái Hậu vạn an!
- Thái Hậu : Nguyệt Nhi, mau đứng lên.
- Y : Tạ Thái Hậu! Thái Hậu, ngày hôm qua Diệp Tần đã hạ sinh được một a ca. Hoàng Thượng vô cùng vui mừng, đặt tên cho đứa trẻ là Phúc An. Hiền Ma Ma, ẵm đại a ca lại đây đi.
- Thái Hậu : Đứa trẻ này thật dễ thương quá, rất giống Hoàng Đế lúc nhỏ. Diệp Tần rất giỏi, nhưng cô ấy là Tần vị. Đứa trẻ này ai sẽ nuôi đây.
- Y : Diệp Tần cầu xin với Hoàng Thượng, muốn thần thiếp làm dưỡng mẫu của Phúc An.
- Thái Hậu : Tốt, rất tốt. Đứa nhỏ này được sinh ra đúng là điều may mắn của Hoàng Cung, chỉ còn ba ngày nữa là đã đến lễ vạn thọ của ai gia rồi. Năm nay Hoàng Cung có được đại a ca, đáng mừng lớn. Chiều hôm nay, con hãy đến Nhị Cung. Truyền lời của ai gia, muốn các Thái Phi cùng đến dạ yến vạn thọ của ai gia. Nguyệt Nhi, còn hãy nhớ cẩn thận với Phùng Thái Quý Phi, bà ta không thích con.
- Y : Kể từ khi nhập Cung, thần thiếp chưa bao giờ đến Nhị Cung. Thần thiếp sợ sẽ không làm các Thái Phi hài lòng.
- Thái Hậu : Không đâu, trừ Phùng Thái Quý Phi ra, những người còn lại rất hòa đồng. Năm đó ai gia còn nhớ, khi ai gia vào Cung họ đã giúp đỡ ai gia rất nhiều. Họ cũng có biết đến ngạch nương của con nữa. Hãy yên tâm!
- Y : Thái Hậu, đến khi Tiên Đế qua đời. Còn lại được bao nhiêu Phi Tần ở lại?
Bà thở dài nhìn về phía xa...
- Thái Hậu : Trong nơi Hậu Cung này, từ đời này sang đời khác, có Hậu Phi nào chưa từng tranh sủng. Ngày Tiên Đế còn sống họ bày đủ mọi cách để đấu đá lẫn nhau. Nhưng đến cuối cùng có được mấy ai còn mạng? Thiện đương nhiên sẽ thắng ác. Nhưng cũng thật đáng thương cho những nữ nhân đó. Họ vốn dĩ không phải như vậy, thế giới ngoài kia có hàng vạn nữ nhân, hiền lành, tốt bụng, ngây thơ đều có đủ...nhưng một khi đã đặt chân vào nơi gọi là Hậu Cung. Họ sẽ đánh mất bản chất của chính mình.
- Y : Vậy là...trong trận chiến cuối cùng. Người đã chiến thắng.
- Thái Hậu : Không, phải là bọn ta chiến thắng mới đúng!
- Y : Vậy còn những người khác nữa sao Thái Hậu?
- Thái Hậu : Thục Thái Tần, An Thái Phi, Cửu Thái Phi và Phùng Thái Quý Phi. Những người duy nhất còn lại ở Nhị Cung. Trận chiến cuối cùng xảy ra và kết thúc sớm lắm. Khi ai gia lên làm Hoàng Hậu, mọi cuộc chiến trong Hậu Cung đều được giải quyết chặt chẽ. Trước đó, Hoàng Hậu đầu tiên của Tiên Đế, ganh tỵ với ai gia được Tiên Đế sủng ái. Ai gia còn nhớ bên phía họ có rất nhiều người, rất may lúc đó có Thục Tần, An Phi, Cửu Phi và cả ngạch nương của con nữa. Họ giúp ai gia chống lại Hoàng Hậu. Khi mọi kế hoạch bị vạch trần, Phùng Quý Phi khôn ngoan đẩy hết lên người Hoàng Hậu và những người khác, thành toàn cho bản thân. Nhưng cô ta không ngờ người làm Kế Hậu lại là ai gia. Khi đã nắm trong tay Hậu Vị, ai gia quyết không để cô ta lộng hành. Từ năm đó đến nay bà ta vẫn luôn hận ai gia.
- Y : Thần thiếp nhất định sẽ cẩn thận với Phùng Thái Quý Phi. Đã không còn sớm, thần thiếp không phiền Thái Hậu nghỉ ngơi. Xin phép cáo lui!
- Thái Hậu : Ừm, con trở về đi. Nhớ đến Nhị Cung đấy, còn nữa...ai gia rất thích đứa trẻ này, thường xuyên ẵm đến Chính Cung chơi có được không Nguyệt Nhi? Ai gia rất mến nó!
- Y : Thái Hậu thương yêu Phúc An như vậy thần thiếp nhất định sẽ ẵm thằng bé đến thường xuyên.
Y trở về Đoan Nguyệt Cung. Phụng Phi là Diễm Tần đã chờ sẵn.
- Diễm Tần : Thần thiếp và muội muội đã chờ người sẵn ở đây. Hôm nay người không đến thỉnh an Hoàng Hậu Nương Nương. Hoàng Quý Phi được cơ hội nói bóng nói gió. Nương Nương người đã đi đâu?
- Y : Cô ta tuy thông minh, nhưng lại yếu cái miệng. Gì cũng có thể nói, Bổn Cung vốn đã không bận tâm.
- Phụng Phi : Hôm trước người dặn thần thiếp và Diễm Tần tỷ tỷ chuẩn bị hai món. Thần thiếp không dám chậm trễ nên đã nhanh chóng sai người tìm về. Người xem, đây là cặp Ngọc Phỉ Thúy người dặn Diễm Tần còn đây là phiến đá Thạch Anh thần thiếp đã chuẩn bị.
- Y : Cặp Ngọc thì đã ổn rồi, phiến đá này có khắc chữ lên được không?
- Phụng Phi : Tuy nhìn phiến đá khá mỏng, nhưng vẫn khắc lên được.
- Y : Sai người khắc lên chữ Tâm, trước ngày mai có xong kịp không?
- Phụng Phi : Chỉ có một chữ? Không khó, thần thiếp đi làm ngay.
- Diễm Tần : Vậy chúng thiếp xin cáo lui!
- Y : Được rồi, đa tạ!
Họ rời đi, Y ngồi nghĩ đến câu chuyện Thái Hậu đã kể. Nghĩ đến Phùng Thái Quý Phi, bỗng nhếch mép. Bà ấy là người chống lưng cho Hoàng Quý Phi và Hoàng Hậu.
- Y : Tường Lam, pha cho Bổn Cung tách trà đi.
- Tường Lam : Nương Nương, người đang phiền lòng sao?
- Y : Một chút...Phải rồi, đã lâu không đến thăm Ngọc Hoa. Đi, chúng ta ra ngoài.
Y cùng Tường Lam ra ngoài tiến về phía khu vườn có mộ của Ngọc Hoa. Y nhẹ nhàng bước đến ngồi cạnh ngôi mộ.
- Y : Ta đến rồi, cô dạo này thế nào rồi? Đã lâu Bổn Cung không đến thăm cô.
Tay Y vuốt ve ngôi mộ., mắt rưng rưng.
- Y : Chờ một thời gian nữa thôi Ngọc Hoa. Ta nhất định bắt họ phải trả giá. Cô và Nương Nương của mình ở bên đó phải sống hạnh phúc đấy!
- Tường Lam : Nương Nương, trời trở lạnh rồi. Người nên vào trong thôi.
- Y : Được!
Y đứng lên quay người lại định trở về phòng nhưng đã thấy Lưu Quý Phi đứng ở đó.
- Lưu Quý Phi : Huynh...
- Y : Muội cũng thăm Ngọc Hoa có đúng không.
- Lưu Quý Phi : Chỉ là...hôm nay trời lạnh, muội bỗng muốn gặp cô ấy.
- Y : Nào lại đây...
Mắt họ rưng rưng nhìn nhau, cùng đặt tay của mình lên ngôi mộ. Có lẽ Ngọc Hoa ở bên kia cũng cảm nhận được sự ấm áp này. Tuy đơn thuần nhưng to lớn. Đó là tình cảm giữa ba người họ.