Y cùng Lưu Quý Phi tiến gần đến, nhìn thấy một cung nữ mang một thau nước tạt vào người của Chu Thường Tại. Vừa vào đông, trời đã trở lạnh. Người cô ấy run lên, chân không quỳ nổi nữa cô ấy ngã xuống. Nô tỳ kia giơ tay lên định tát vào mặt Chu Thường Tại. Y nhanh tay chụp lại, tát ngược lại vào mặt của ả ta.
- Y : Nô tỳ to gan, không ngờ trong Cung lại còn có loại nô tỳ dám ra tay đánh chủ tử. Ngươi nghĩ bản thân mình có thân phận gì?
Y cởi áo chàng khoác lên cho cô ấy, bóp cằm của ả nô tỳ kia.
- Y : Ngươi rất quen...
- Lệ Dung : Nô...nô tỳ là Lệ Dung cung nữ bên cạnh Phụng Phi Nương Nương.
- Y : Ra là vậy, Tường Lam dìu Chu Thường Tại đến Phụng Mai Cung.
Tất cả vào bên trong ngồi, Chu Thường Tại ngồi cạnh Y, tay chân rung rẩy. Y ra hiệu cho Tường Lam kéo lò than lại gần hơn.
- Y : Hôm nay, Bổn Cung cùng Lưu Quý Phi đi ngang Ngự Hoa Viên. Không ngờ lại nhìn thấy nô tỳ của cô dùng nước lạnh tạt vào người của Chu Thường Tại. Có lời gì để nói không?
- Phụng Phi : Quý Phi Nương Nương, là...là do Chu Thường Tại đắc tội với thần thiếp.
- Lưu Quý Phi : Tội gì lớn tới nỗi bắt cô ấy quỳ ở Ngự Hoa Viên, trời lạnh như vậy lại mang nước tạt vào người của cô ấy. Tại sao không quỳ ở nơi khác mà lại ở Ngự Hoa Viên? Bao nhiêu nô tài đi ngang qua nhìn thấy sẽ như thế nào đây?
- Phụng Phi : Cô ta hỗn láo, ngắt hoa mà thần thiếp đã tự tay trồng...nên...nên
- Y : Vì một cành hoa mà phạt cô ấy quỳ dưới thời tiết như vậy...cô bị giật kinh phong rồi sao? Chu Thường Tại là phi tần mới, sẽ còn được Hoàng Thượng triệu tẩm nhiều. Nếu cô ấy ngã bệnh, cô có gánh nổi tội không? Điên khùng! Lưu Quý Phi muội đưa Chu Thường Tại về đi. Tường Lam về Cung mang chậu hoa Cát Tường đến đây.
Cả hai làm theo lời Y nói, đều lần lượt rời đi. Y ngồi đó thong thả uống trà không nói tiếng nào, còn cô ta trán toát mồ hôi hai tay bấu vào nhau. Lát sau Tường Lam quay lại với chậu Cát Tường, Y đặt mạnh lên bàn, nhìn thẳng vào cô ta.
- Y : Chậu hoa này, Bổn Cung đền cho cô. Còn bây giờ đến lượt Bổn Cung.
Y nhìn xung quanh rồi dừng lại ở chiếc bình gốm trên kệ.
- Y : Tường Lam đi lấy nước đầy cái bình này.
Cô ta ngồi nhìn Y, run sợ không dám nói lời nào. Tường Lam mang chiếc bình đầy nước đưa cho Y. Y tiến đến đổ hết lên người cô ta, nước văng tung tóe ước cả sảnh. Hết nước Y đập mạnh chiếc bình xuống đất. Nó vỡ toang, mảnh vỡ văng khắp nơi. Cô ta sợ hãi vội quỳ xuống.
- Phụng Phi : Quý Phi Nương Nương, thần thiếp biết lỗi. Xin Quý Phi Nương Nương bớt giận, sau này thần thiếp sẽ không dám trừng phạt vô cớ nữa.
Y chẳng màng đến cô ta, bước ra khỏi Phụng Mai Cung. Vừa đến cửa Cung thì gặp hắn. Y không nói không rằng, lướt qua.
- Hắn : Nguyệt Nhi...Tại sao người bước từ Phụng Mai Cung ra?
- Y : Vào trong sẽ biết.
- Hắn : Tuyết sắp rơi, áo choàng đâu?
- Y : Không mặc, thần thiếp cáo lui!
Hắn nhìn theo Y, thật lạnh lùng quá, hắn không quen với cảm giác này. Dừng suy nghĩ rồi đi vào trong. Nhìn thấy bên trong sảnh toàn nước, chiếc bình gốm hắn ban tặng cho Phụng Mai Cung đã vỡ tan tành. Phụng Phi quỳ ở đó, tay chảy máu gì đụng phải mảnh vỡ. Thấy hắn, cô ta liền khóc lên như một đứa trẻ, kể lại chuyện bị Y ức hiếp, đòi hắn làm chủ.
- Hắn : Thật vậy sao? Diễm Tần đang đợi nàng, nàng hãy đến đó đi. Trẫm đi đòi lại công bằng cho nàng.
Hắn nhanh chóng rời khỏi đó, đến Đoan Nguyệt Cung. Đứng ngoài cửa nhìn vào bên trong. Y đang làm gì đó, Y đang dùng dao cắt tay mình. Hứng máu chảy bằng khuôn mài mực, rồi bình thản cầm cọ lên vẽ.
- Hắn : Người đang làm gì vậy? Điên rồi có phải không?
- Y : Người điên nào lại biết vẽ tranh.
Hắn chộp lấy tay Y, vết cắt có vẻ sâu. Lại nằm ở nơi nguy hiểm.
- Hắn : Tại sao lại cắt máu để vẽ? Người muốn chết sao?
- Y : Cắt tay thì không chết được.
Y giật tay ra, vừa vẽ vừa nói...
- Y : Dạo gần đây người siêng năng đến thăm thần thiếp thật, ngày nào thần thiếp cũng phải nói chuyện với người. Phát chán rồi!
- Hắn : Chẳng phải do những việc người làm ra sao?
- Y : Thần thiếp đã làm gì?
- Hắn : Chuyện ở Phụng Mai Cung.
- Y : Đọc một quyển sách thì hãy đọc từ đầu đến cuối, đừng chỉ đọc mỗi đoạn giữa. Lúc nãy Hoàng Thượng hỏi thần thiếp áo choàng đâu? Ở chỗ Chu Thường Tại rồi.
- Hắn : Có liên quan gì đến Chu Thường Tại?
- Y : Bị Phụng Phi phạt quỳ ở Ngự Hoa Viên, đường đường cũng là phi tần của Hoàng Thượng, là chủ tử lại bị nô tỳ lăng mạ. Vừa vào đông trời trở lạnh, lại bị tạt nước vào người. Thần thiếp chỉ trả lại cho cô ấy thôi, sống trên đời thần thiếp chẳng muốn mắc nợ ai cả.
- Hắn : Người đập cả bình hoa của trẫm?
- Y : Của người sao? Thần thiếp...vô tình run tay.
Dừng bút, Y hoàn thành bức tranh khi cãi với hắn. Bức tranh vẽ đơn giản, nhưng có thể nhìn ra gương mặt của hắn.
- Hắn : Là trẫm? Tại sao lại vẽ bằng máu?
- Y : Vì lúc nào gặp thiếp người cũng giận dữ hết, vẽ màu đỏ là hợp lí rồi. Chuyện bình hoa của Hoàng Thượng là lỗi của thần thiếp, thần thiếp đi nhận lỗi.
- Hắn : Mặc kệ người.
Hắn cầm bức tranh trở về Chính Điện, cứ nhìn vào nó suốt. Nếu vẽ màu đỏ là hợp lí, tại sao không vẽ bằng mực đỏ mà lại vẽ bằng máu của Y. Hắn bất chợt nhớ, Phụng Phi ban nãy bị các mảnh vỡ làm đứt tay. Chẳng lẽ?
- Cao Đinh : Hoàng Thượng, Thái Hậu cho gọi người.
Nghe vậy hắn lập tức đến Chính Cung, Y đang quỳ ở trước cửa, áo choàng cũng không mặc. Ở bên trong, bà đứng ngồi không yên cứ lo lắng nhìn ra ngoài, không biết làm thế nào mới gọi hắn tới.
- Thái Hậu : Hoàng Đế, con tới rồi. Nói cho ai gia biết, tại sao đột nhiên Nguyệt Nhi lại đến đây quỳ?
- Hắn : Thái Hậu kêu người đứng dậy, tại sao còn quỳ ở đó.
- Y : Chu Thường Tại quỳ ba canh giờ, thần thiếp chịu phạt ba canh giờ. Không có gì để nói.
Tường Lam đứng kế bên vô cùng lo lắng, Y không cô ấy liên lụy.
1 canh giờ...
2 canh giờ...
Tuyết bắt đầu rơi, tay chân đã lạnh cóng. Vết cắt lúc nãy chưa băng bó, đã tím lên. Tường Lam thấy tình hình không ổn, trốn về Cung báo cho Dung Quý Nhân. Cả hội tỷ muội lo lắng chạy đến. Hắn và Thái Hậu ở bên trong nhìn ra, tỷ muội họ ôm nhau như vậy cũng không còn lạnh nữa.
- Chu Thường Tại : Huynh, muội không sao, sao huynh lại phải làm lớn chuyện lên?
- Y : Nếu không làm lớn chuyện, họ sẽ càng làm tới. Ta không sao, đã đến rồi thì các muội vào trong cho ấm đi.
Phải rồi, Chu Thường Tại chạy vào bên trong kể lại toàn bộ với Thái Hậu. Bà vô cùng bất mãn về hắn.
- Thái Hậu : Suốt mấy tháng qua hai đứa không gặp nhau. Mấy ngày nay gặp lại thì con chỉ toàn cáu gắt với nó. Hoàng Đế, nếu con không sửa đổi. Nguyệt Nhi sẽ tụt khỏi vòng tay con sớm thôi.
Cũng đã ba canh giờ rồi, bà đứng dậy đi ra ngoài. Y sắp không trụ nổi đành phải dùng tay để chống xuống đất. Bà cầm tay Y, đỡ Y đứng dậy.
- Thái Hậu : Đứa trẻ ngốc này, con đã quỳ như vậy ba canh giờ rồi. Trời cũng đã sụp tối. Con định để cho các muội muội bên trong lo chết sao? Nào, đứng dậy.
Tay chân không trụ được nữa. Hôm nay tuyết rơi rất nhiều, mặt Y đỏ lên vì lạnh. Cầm tay Thái Hậu đứng lên rồi lại ngã xuống. Các phi tần bên trong lao ra. Y bất tỉnh.
- Thái Hậu : Mau truyền thái y!
Người thì lay tay người thì lay chân. Lưu Quý Phi áp tay của mình lên mặt Y.
- Lưu Quý Phi : Huynh! Huynh sao vậy? Huynh tỉnh lại đi. Huynh!
- Thái Hậu : Hoàng Đế, con khởi nguồn thì con giải quyết.
Hắn bước đến bế Y vào trong. Hắn không phải vì nghe lời bà, mà là vì không thể nhìn Y nằm dưới tuyết như vậy....