Nhạc Dư là một người chú trọng dưỡng sinh. Khi cô có kinh, eo không đau, bụng không đớn, chỉ là dễ đa sầu đa cảm.
Chat video với Hoắc Tuân cho tới lúc ngủ, nửa đêm khát nước, Nhạc Dư hoảng hốt cho rằng Hoắc Tuân còn chưa đi.
Cô giơ chân đá sang bên cạnh: "Em muốn uống nước." Nhưng chẳng có ai trả lời, chân cũng chỉ đá vào khoảng không lạnh băng băng.
Lông mày cau lại, chóp mũi đột nhiên xót xa, Nhạc Dư xoa mũi, sau đó mở mắt nhìn trần nhà chằm chằm, rất lâu sau cũng không có động tĩnh.
Căn nhà trống vắng thật.
Cô suy xét xem ngày mai mình nên trực tiếp trở về cái ổ nhỏ sau khi tan trường hay quay lại đây, ngẫm nghĩ nửa ngày, cuối cùng quyết định chọn phương án sau.
Dù gì cũng phải hít sạch mùi hương còn sót lại của Hoắc Tuân rồi mới đi.
Không thể không nói, có đôi khi, Nhạc Dư cảm thấy mình rất giống một con chó lang thang.
*
Dựa theo nguyên tắc, sau thứ sáu là hai ngày nghỉ. Nhạc Dư mừng ra mặt, khiến người khác không nhìn ra sự khác lạ của cô đêm qua.
Tiết học đầu tiên của lớp 11-6 chính là ngữ văn, Nhạc Dư vào phòng học sớm hai phút, hơn nửa lớp còn đang gục ngủ trên bàn.
Hai ngày nay, vị học sinh ngồi hàng đầu, ở ngoài cùng bên trái cũng nằm sấp.
Nhạc Dư vô thức nhìn quần áo của mình, áo sơmi mỏng manh cùng váy ngắn mềm mại, thích hợp với tiết trời ôn hòa như hiện tại.
Mà Trình Hoan lại mặc áo khoác đồng phục vừa dày vừa nặng.
Chỉ còn mấy ngày nữa là tới tháng mười, thời tiết không quá lạnh, tuy không phải không có người mặc áo khoác, Nhạc Dư lại thấy trán Trình Hoan mướt mát mồ hôi...
Cô bé rất nóng, nhưng lại không định cởi áo khoác.
Tiếng chuông vào học cắt đứt dòng suy nghĩ của Nhạc Dư. Phần lớn học sinh đang nằm ngủ ngẩng đầu lên, trong đó có cả Trình Hoan, vì không tiện quan sát kĩ càng nên cô thu hồi tầm mắt, mở giáo án ra.
Một tiết học dài 40 phút trôi qua khá nhanh vì phải dành một nửa thời gian để viết chính tả. Nhạc Dư hô tan học, trong phòng lập tức nhốn nháo. Cô ôm sách xuống bục giảng, khi đi ngang qua chỗ Trình Hoan thì thoáng dừng lại.
"Trình Hoan, em nhớ nộp bài tcủa hai ngày nay lên nhé."
Dường như Trình Hoan không nghĩ Nhạc Dư sẽ nói chuyện với mình, cô bé hoảng sợ, bàn tay nắm chặt đặt trước ngực, lắp bắp trả lời: "Em... Em biết rồi ạ."
Nhạc Dư bị dáng vẻ căng thẳng quá độ của cô bé chọc cười, mặt mày lập tức giãn ra: "Cô không phải hồng thủy mãnh thú, em không cần phải sợ cô như vậy."
Cô bé này ngoan ngoãn, hướng nội, Nhạc Dư nghĩ mình không nhất thiết phải bày ra dáng vẻ chủ nhiệm trước mặt cô bé, gần gũi một chút cũng tốt, dù sao cũng là cán sự ngữ văn của cô.
Trình Hoan cẩn thận liếc Nhạc Dư một cái, tựa như đang suy xét xem lời của cô có thật hay không, sau khi khẳng định thì mới yên lòng cười, mồm miệng lanh lợi hơn nhiều: "Cảm ơn cô, em sẽ bổ sung bài tập sớm thôi ạ."
Nhạc Dư gật đầu, tâm trạng không tồi, ý cười còn vương trên khóe miệng. Cô tùy ý quét mắt qua phòng học, đang muốn rời đi thì đụng phải một ánh mắt khác.
Lục Thương.
Ánh mắt như cười như không, không quá rõ ràng.
Vẻ ngoài của cậu quá hiền hòa, không có tính xâm lược, rất khó để nhìn ra suy nghĩ trong lòng cậu.
Thấy cậu thản nhiên không có ý rời mắt, sau khi đối diện hai giây, Nhạc Dư không tiếp tục nhìn cậu, đi thẳng ra khỏi phòng học.
*
Khi Trình Hoan nộp bài tập thì đã là sau tiết thứ ba, muộn hơn một tiết so với bình thường.
"Hôm nay không có bạn nào nộp thiếu bài tập ạ."
Nhạc Dư nhận bài, đặt ở góc bàn, khom lưng lấy ra một chồng tuần báo ngữ văn[1] từ dưới gầm, "Em phát cái này cho các bạn nhé, cuối tuần cô sẽ giảng về bài văn trong báo."
[1] Tuần báo ngữ văn được thành lập vào năm 1989, tài trợ bởi sở giáo dục tỉnh Hà Bắc, do công ty văn trách nhiệm hữu hạn văn hóa truyền thông Hàng Tri (trực thuộc đại học sư phạm Hà Bắc) chịu trách nhiệm, là tờ báo chủ đạo trong việc dạy phụ đạo môn ngữ văn ở cấp bậc tiểu học.
Chồng báo rất nặng, khi Trình Hoan nhận thì cả chồng thoáng trượt xuống, ống tay áo cũng bị vén lên. Cô bé vội vàng kéo tay áo xuống, cuống quýt ôm chồng báo vào lòng, giọng điệu hoảng hốt: "Vậy... Vậy em về trước đây ạ."
Nhạc Dư ngẩn người, từ từ thu tay, "Ừ, em về đi."
Lúc này, trong văn phòng không có ai, nhiệt độ điều hòa có phần thấp. Nhạc Dư tìm điều khiển rồi nâng nhiệt độ lên. Cô cúi đầu nhìn cánh tay của mình, lại nghĩ đến cảnh tượng cô vừa vô tình liếc thấy.
Vết bầm trải dài trên cánh tay của Trình Hoan, nhìn mà phát sợ.
Nhạc Dư tự cảm thấy mình không phải là người thích xen vào chuyện của người khác, nhưng Trình Hoan là học sinh của cô, cô khó có thể không suy nghĩ nhiều.
Quan tâm hay mặc kệ, đây là một vấn đề.
Khi nghĩ không thông, Nhạc Dư sẽ hỏi ý kiến của Hoắc Tuân. Đây là thói quen được hình thành sau nhiều năm ở bên nhau, không thể lập tức thay đổi.
Cô gửi tin nhắn cho Hoắc Tuân: "Hôm nay em vô tình nhìn thấy tay của một học sinh nữ trong lớp, cả cánh tay toàn vết bầm, anh thấy em có nên hỏi thăm cô bé không?"
Nửa tiếng sau, Hoắc Tuân mới trả lời: "Em hỏi người gần gũi với cô bé trước đi."
Sau khi đọc tin nhắn, Nhạc Dư chợt hiểu, cũng đúng, Trình Hoan sợ bị cô nhìn thấy như vậy, sao có thể chủ động nói cho cô biết.
Lòng bàn tay rung lên, một tin nhắn khác lại xuất hiện.
"Nhưng em đừng để ý quá nhiều, cô bé cũng chỉ là học sinh của em thôi."
Nhạc Dư mếu máo lẩm bẩm: "Lạnh lùng thật đấy."
Nhưng cô vẫn nghe lời anh mà đồng ý, lại hỏi: "Lần này anh về vào ngày nào?"
Hoắc Tuân: "Nhanh nhất thì năm ngày nữa."
Nhạc Dư: "Tuy chỉ có năm ngày, nhưng em hy vọng anh có thể giữ vững sự tỉnh táo, đừng tùy tiện dụ dỗ con hồ ly tinh nào."
Hoắc Tuân: "Anh chỉ dụ dỗ một chú hồ ly tinh duy nhất mà thôi."
Nhạc Dư cười thành tiếng, vừa muốn trả lời thì nghe thấy có người gọi mình.