Kể từ thời điểm xảy ra chuyện cho tới lúc đưa Trình Hoan đến bệnh viện, Nhạc Dư bận tối mắt tối mũi. Đợi đến khi cô có thời gian mở di động ra, đã có hai mươi mấy cuộc gọi nhỡ cùng mười tin nhắn ngắn tới từ Hoắc Tuân. Trong tin nhắn cuối cùng, Hoắc Tuân bảo anh đã biết mọi chuyện, bao giờ cô xử lý xong thì hãy hồi âm cho anh.
Cũng đúng, nếu Hoắc Tuân muốn biết chuyện gì xảy ra ở Bắc Hoài thì chỉ cần một cú điện thoại mà thôi.
Thật lâu sau, Nhạc Dư mới hồi âm: "Hôm nay em mệt rồi, ngủ trước đã, mai nói sau nhé."
Hoắc Tuân đáp ngủ ngon, cô không trả lời lại. Chẳng những thế, cô còn ngồi ở hành lang bệnh viện cả đêm chứ không đi ngủ như đã nhắn.
Vì cớ gì chuyện lại ra nông nỗi này?
Nhạc Dư ngẩn ngơ nhìn chằm chằm vào tay mình, dù biết Trình Hoan đang khích bác hòng chia rẽ, dù trong lòng cô vô cùng tin tưởng Hoắc Tuân, nhưng hai câu nói cứ quẩn quanh trong miệng nhiều lần kia khiến cô cảm thấy mệt mỏi.
Tại sao Hoắc Tuân và Trình Hoan lại có liên quan đến nhau? Cô cứ nghĩ mãi, nghĩ đến đau cả đầu, đành chịu thôi, hễ cứ dính tới Hoắc Tuân là cô rất khó giữ vững thái độ bình tĩnh khách quan.
Nhưng đau đầu thì đau đầu, Nhạc Dư chưa bao giờ nghĩ sẽ nghi ngờ hoặc gọi cho Hoắc Tuân để chất vấn, hay đúng hơn là cô không định giải quyết vấn đề qua di động. Khi không mặt đối mặt với đối phương, có quá nhiều yếu tố không chắc chắn, ví dụ như mối nguy về niềm tin, ví dụ như không lựa lời mà nói... Cô không muốn phá hủy sự cân bằng giữa hai người chỉ vì chuyện cỏn con này.
Về phần Trình Hoan, cô đã lựa chọn hoàn toàn "từ bỏ".
Nhạc Dư bước ra khỏi hành lang, dừng chân trên bậc thềm, ngẩng đầu nhìn sắc trời đang dần sáng. Bầu trời vào rạng sáng 4 giờ xanh ngát, hòa cùng biển mây trắng, không khí trong lành như kẹo bạc hà đông lạnh, ngậm trong miệng là thấy mát rượi và tỉnh táo.
Nên về nhà đi thôi.
Có về cũng là về khu chung cư Vọng Sơn chứ không phải tiểu khu Hạnh Kiều. Ít nhất trong khoảng thời gian này, cô sẽ không trở lại đó, bởi vì cô cảm thấy không thoải mái.
Hiện đang là giờ cao điểm, Nhạc Dư phải đợi nửa tiếng mới đón được một chiếc xe. Trời mùa đông hửng sáng rất nhanh, khi cô xuống xe, chân trời đã đượm màu trắng xóa.
Suốt một đêm không ngủ, thần kinh căng thẳng của Nhạc Dư dần dần thả lỏng khi trông thấy khu kiến trúc quen thuộc. Cô ngáp một cái, nước muối sinh lý hoen mờ tầm nhìn, khi lơ đãng đảo mắt thì chợt nhận thấy người đứng ở cửa có vẻ quen quen.
Cô cất tiếng gọi: "Lục Thương."
"Cô..." Lục Thương vừa nói được một chữ đã ngáp theo Nhạc Dư, cậu chớp mạnh mắt mấy cái, thoáng tỉnh táo trở lại, "Cô ơi, cô không sao chứ?"
Nhạc Dư không đáp mà hỏi: "Sao em lại ở đây?"
"Em đang đợi cô ạ." Lục Thương trả lời.
Chuyện của Trình Hoan chẳng mấy chốc đã truyền khắp trường cấp 3 Bắc Hoài. Lớp 11-6 như rắn mất đầu, ngay cả lớp trưởng cũng ngồi lê đôi mách, cuối cùng Lục Thương phải đứng ra duy trì trật tự lớp. Sau khi tan học, tuy cậu lo cho Nhạc Dư, nhưng sợ tới bệnh viện tìm cô bị bắt gặp thì cô sẽ không vui, lại không biết địa chỉ cụ thể của cô, thế là cậu chỉ có thể ôm cây đợi thỏ trước cửa chung cư.
Ai ngờ lại phải chờ cả một buổi tối.
Nhạc Dư kinh ngạc: "Em đứng đây đợi cô suốt đấy à? Bây giờ đang là mùa đông đấy! Em không thấy lạnh sao?"
Lục Thương gãi gãi đầu, "Em mới ra đây nửa tiếng thôi, trước thì chờ trong siêu thị ở phía đối diện ạ."
Nhạc Dư thở phào: "Thế còn không quá ngốc." Cô dẩu môi, "Đi, cô mời em ăn sáng."
Trong siêu thị rất ấm áp, Nhạc Dư cởi khăn quàng cổ, ngồi xuống vị trí sát cửa sổ cùng Lục Thương, vừa ngắm cảnh đìu hiu bên ngoài vừa ăn bữa sáng nóng hôi hổi.
"Em biết cô sống ở đây từ lúc nào thế?"
Lục Thương không giỏi nói dối, đối mặt với một Nhạc Dư đi thẳng vào vấn đề, tai cậu đỏ ửng vì căng thẳng, tay sờ gáy, chột dạ đáp: "Em từng thấy cô hai lần nhưng không dám gọi ạ."
"Em mà cũng có lúc không dám gọi cô ấy hả?" Nhạc Dư không tiếp tục hỏi, cô cười cười, quầng thâm mắt hiện rõ nhưng chẳng hề khó coi, "Lục Thương, giờ tâm trạng của cô đang không tốt lắm. Ăn sáng xong ai về nhà nấy ngủ một giấc nhé."
Lục Thương đang toan cắn sandwich khựng lại, cậu buông tay, không còn ngượng ngùng như lúc phải nói dối: "Cô thích Trình Hoan quá ạ."
Hoắc Tuân cũng từng nói thế. Nhạc Dư nhìn cậu với vẻ kỳ lạ: "Rõ đến thế sao?"
Lục Thương nghiêm túc nhìn thẳng vào mắt cô: "Vâng, rõ lắm. Rõ tới mức em muốn chăm chỉ học để giành được hạng nhất."
Lời này tuy quanh co vòng vèo, nhưng Nhạc Dư lại hiểu ý cậu ngay tức khắc. Cô rời tầm mắt, uống một ngụm sữa rồi đáp: "Em thông minh mà, chỉ cần em cố gắng thì giành được hạng nhất không phải chuyện khó."
Đôi mắt sáng sao của Lục Thương ảm đạm đi, từ ô cửa thủy tinh, Nhạc Dư lại trông thấy vẻ mặt đã khiến cô mềm lòng vô số lần.
Nom vô tội biết bao.
...
Nhạc Dư lại một lần nữa từ chối đề nghị đưa về nhà của Lục Thương. Cô nói: "Lần trước em bảo có qua có lại nên chúng ta huề nhau. Lần này em mà lại đưa cô về thì sẽ không bao giờ có điểm dừng mất."
Lục Thương hết sạch lý do, đành phải xua xua tay: "Vậy cô về trước đi ạ."
Nhạc Dư ý vị nhìn cậu, sau đó lập tức cười nói: "Bạn học Lục Thương đã tôn sư trọng đạo thế thì cô chiều, cô đi trước nhé."
Lục Thương chẳng hề cười: "Vâng, cô đi đi ạ."
Nhưng Nhạc Dư vừa đi được vài bước thì cậu gọi cô lại, "Cô ơi."
Nhạc Dư khụt khịt xoay người, "Sao thế?"
"Ngày mai cô có thời gian không ạ? Tâm trạng cô có vẻ không tốt nên em muốn đưa cô đi giải khuây ạ."
Nhạc Dư suy nghĩ rất lâu, lâu tới mức Lục Thương tưởng rằng cô đang lựa lời từ chối.
"Được, mai cô rảnh." Sau giây phút tự hỏi, cô đã đáp như thế.