Nhạc Dư ngẩng đầu, trông thấy Cao Vân đang đứng ở phía sau từ trong gương, vẻ mặt muốn nói lại thôi. Cô tắt vòi nước, hỏi: "Trưởng khối, sao thế ạ?"
Chị rối rắm: "Có mấy câu này... Chị không biết nên nói với em thế nào."
Nghiêm trọng vậy sao? Cô trở nên căng thẳng vì sự khó mở lời của người ở phía đối diện, cô rút giấy lau tay, nghiêm nghị nhìn về phía chị: "Không sao đâu, chị cứ nói đi ạ."
Cao Vân ngẫm nghĩ một hồi, sau mới lựa từ mà bộc bạch với cô.
Thì ra, khi Hoắc Tuân săn sóc Nhạc Dư theo thói quen ở trên bàn tiệc, người sáng suốt đều có thể nhìn ra anh có ý với cô. Thấy cô bình chân như vại, Cao Vân sợ cô đi lầm đường, suy xét hồi lâu rồi mới quyết định cùng ra ngoài để nhắc nhở cô.
"Nhạc Dư, Hoắc tổng không phải là loại người mà người bình thường có thể chơi được đâu. Em... Hiểu ý chị chứ?"
Chị đưa Nhạc Dư tới bữa tiệc này chủ yếu là vì cô là giáo viên chủ nhiệm của Lục Thương. Hơn nữa, bình thường chị vốn coi trọng cô, xuất phát từ lòng riêng, chị cũng hy vọng con dường giảng dạy tương lai của cô có thể suôn sẻ hơn, quen biết thêm một số người để dễ dàng xử lý chuyện trong tương lai.
Mặc dù Hoắc Tuân còn độc thân, nhưng có kiểu phụ nữ nào mà những người như bọn họ chưa từng thấy qua? Nếu vì bị chị đưa đến bữa tiệc này mà cô phải gánh chịu tổn thương thì chẳng phải chị sẽ thành tội nhân thiên cổ sao?
Đầu tiên, cô cảm động trước sự quan tâm và khuyên nhủ của Cao Vân; thứ hai, cô cảm thấy chột dạ vì giấu chị mối quan hệ giữa cô và anh; thứ ba, tuy cô ngầm hiểu rõ sự chênh lệch giữa mình và anh, nhưng lại không muốn nghe người khác nhắc đến.
Hơn nữa, cô thấu hiểu con người của Hoắc Tuân. Anh tuyệt đối không phải loại thiếu gia ăn chơi trác táng như lời chị nói, nếu không, cô đã chẳng ở bên anh nhiều năm như vậy. Trong thời gian hẹn hò, anh đối xử chân thành với cô, càng chưa bao giờ phản bội.
Vấn đề lớn nhất giữa hai người không nằm ở Hoắc Tuân mà là ở cô.
Đương nhiên, Nhạc dư sẽ không thẳng thắn khai báo chuyện này với trưởng khối.
Cô thân mật khoác tay Cao Vân, "Trưởng khối à, chị yên tâm đi, em có chừng mực, không cần phải lo cho em đâu."
Đối với mối quan hệ giữa cô và Hoắc Tuân, không ai có thể tỉnh táo bằng chính bản thân cô.
***
"Tối nay trưởng khối trường em bảo nên tránh xa anh ra, vì anh lăng nhăng, phóng đãng, không phải là người mà em có thể trêu chọc đấy."
Sợ bị người khác phát hiện, Hoắc Tuân và Nhạc Dư chia nhau rời khỏi vườn Hải Đường. Hai người phải hội hợp ở giữa đường, một trước một sau về đến nhà, Hoắc Tuân đi nhanh hơn, về sớm khoảng 10 phút.
Vừa về tới cửa, Nhạc Dư vứt giày cao gót xuống trước, lại lê tấm thân mệt mỏi, treo trên người anh, để mặc anh ôm mình vào phòng tắm, ngay cả việc cởi quần áo cũng tới tay anh hầu hạ, quá trình lột sạch liền mạch lưu loát.
"Thế em trả lời thế nào?"
Nhạc Dư giơ tay theo động tác của anh rồi hạ xuống, mông eo vặn vẹo, váy rơi xuống, cô cười hì hì nói: "Đương nhiên là bảo chị ấy nói đúng rồi."
"Em không nói cho chị ấy biết quan hệ của chúng ta nên không giải thích chuyện này. Đương nhiên," Cô nhón chân hôn lên môi anh, "Không ai biết anh đáng tin cỡ nào bằng em."
Hoắc Tuân cũng cởi quần áo rồi dắt Nhạc Dư xuống làm ướt dưới vòi hoa sen, sau đó lại xoay người thử nước trong bồn tắm, độ ấm vừa phải, gật đầu: "Vào được rồi."
"Để em gội đầu cho anh nhé."
Nhạc Dư cảm nhận cảm giác nước ấm bao bọc cơ thể trong chốc át, sau nhoài người ra lấy dầu gội đầu, cọ sát hai tay để tạo bọt, trực tiếp thoa lên đầu anh, "Tóc hơi dài ra rồi này."
"Ừ."
Hoắc Tuân ngồi yên, mặc cho cô định đoạt, mắt nhìn chằm chằm vào bộ ngực cô đưa tới trước mặt anh.
Sau khi thưởng thức hồi lâu, anh nói: "Thực ra trưởng khối của em nói đúng đấy. Nếu hôm nay là lần đầu tiên chúng ta gặp mặt thì em phải khảo sát anh thật tỉ mỉ mới được, đỡ phải chịu thiệt."
Giọng cô truyền tới từ trên đỉnh đầu: "Mấy năm trước em đã khảo sát rồi, nếu em nhớ không lầm, hình như khi ấy em khảo mấy tháng lận ấy nhỉ?"
"Dù sao thanh danh cũng chẳng tốt lắm. Việc này thì anh phải trách Hồ Đông Du thôi, anh ta đa tình như vậy, ai mà biết bạn bè của anh ta có cái đức hạnh đấy không?"
Mát xa đến khi đầu Hoắc Tuân đầy bọt, Nhạc Dư ngừng tay, chống người dậy, ngồi về vị trí cũ. Đôi gò bồng đào nở nang lắc lư trước mặt anh, quá nửa chìm vào trong nước, như ẩn như hiện, dường như lớn lên thêm mấy phần, khiến anh không kiềm lòng nổi mà nuốt nước bọt.
Tóc Hoắc Tuân rất ngắn, chỉ cần xối vài lần là sạch. Anh vuốt ngược tóc, đi về phía cô nhưng không bước vào bồn, bảo: "Chuyện chị ta nói không tính, nhưng nếu là em thì còn có đường thương lượng."
Nhạc Dư thực sự không chịu nổi sự chênh lệch vị trí của hai người, đập vào mắt chính là món đồ kia, xài hàng đã đành, nhưng nhìn nó để làm gì chứ, không sợ dính bệnh đau mắt hột sao? Cô nghiêng đầu, "Nếu anh giúp em tăng lương thăng chức thật thì có thể xem như em thượng vị thành công không?"
Sao Hoắc Tuân có thể không biết tâm tư nhỏ của Nhạc Dư? Luôn muốn rạch ròi với anh, chỉ sợ chia tay là lằng nhằng không rõ ràng, đúng là quỷ linh tinh, nhưng cũng đặc biệt khiến người ta đau lòng.
Nhạc Dư nhất thời yên lặng, Hoắc Tuân biết hiện tại không phải thời điểm thích hợp để nói về chuyện này. Anh chuyển chủ đề, hỏi: "Nhưng mà này, nếu dựa theo lời trưởng khối của em nói thì anh chính là kim chủ của em rồi, có phải em nên lấy lòng anh không?"
Cô nhíu mày trừng anh, "Đúng là được nước làm tới!"
Hoắc Tuân chẳng hề dao động: "Em còn muốn "thượng vị" không?"
"... Vậy anh đừng vào sâu quá nhé, sẽ đau lắm."
(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~
Manh: Chương 24 H, set pass, quy củ cũ ~ Bạn nào không nhớ thì quay lại cuối chương 19 đọc nhé.