Lục Trầm Chu hơi mím môi, hắn biết Tiết Hoài Tông tuổi trẻ khí thịnh, huyết khí phương cương, cũng biết hắn mới vào triều đình, một bụng hoài bão.
Nhưng con người không phải chỉ dựa vào một lời trung dũng là có thể đặt chân vào thiên địa, hắn cũng không ngẫm lại, nếu hắn có chuyện gì, Tiết lão phu nhân làm sao bây giờ, Thẩm Căng làm sao bây giờ?
Làm sao Tiết Hoài Tông không nghĩ tới những thứ này, ngày đó ở triều đình bởi vì thấy ân sư gặp nạn, nhất thời phẫn nộ đứng ra, cũng từng nghĩ tới phụ nữ và trẻ em trong nhà nên làm như thế nào.
Nhưng hắn đã làm quan, vậy thân phận của hắn, hàng đầu chính là thần tử, tiếp theo mới là nhi tử của mẫu thân hắn, phu quân của thê tử hắn.
Tiết Hoài Tông ngồi ngay ngắn dưới đất, thẳng thắn mà lỗi lạc: "Hầu gia hôm nay đến, hẳn không phải là đến xem hạ quan bị chê cười, Hầu gia có chuyện gì không ngại nói thẳng.”
Lục Trầm Chu liền đem chuyện Thẩm Căng đứng chờ trong tuyết, muốn đánh trống kêu oan cho hắn nói ra, lại nói: "Nàng thề phải cứu ngươi ra ngoài, tóm lại là để ý đến ngươi, ngày đó ngươi không nên xúc động như vậy, liên lụy nàng khó xử như thế.”
Tiết Hoài Tông nghĩ Thẩm Căng sau khi biết được tin tức sẽ vì hắn mà chạy đi chạy lại, lại không ngờ nàng lại dám đi gõ trống Đăng Văn, cô nương ngốc này, trống Đăng Văn dễ gõ như vậy sao?
Ba mươi trượng đó, một trượng đánh xuống là chảy máu, nàng không muốn sống nữa sao?
“Cưới được thê tử như thế, phu quân còn cầu gì, phu quân còn cầu gì!”
Tiết Hoài Tông gia cảnh nghèo túng chưa từng đau lòng, trượng nghĩa sau khi vào tù chưa từng đau lòng, duy chỉ có chuyện liên quan đến Thẩm Căng, hắn nhịn không được đỏ hốc mắt, rũ mắt vắt rơm rạ dưới chân hồi lâu, mới chậm rãi ngẩng đầu lên nhìn Lục Trầm Chu: "Không biết Hầu gia có thể cho hạ quan mượn một phần bút mực hay không, hạ quan muốn nhờ Hầu gia đưa một phong thư cho chuyết kinh.”
Lúc Lục Trầm Chu đến chỉ muốn chuyển lời cho Thẩm Căng và hắn, chưa chuẩn bị giấy bút, lúc này cũng không biết đi đâu tìm cho hắn, liền nói: "Ngươi có chuyện khó nói sao, bản hầu nhất định sẽ không bỏ sót một chữ nói cho tôn phu nhân.”
Tiết Hoài Tông lắc đầu: "Hầu gia hiểu lầm, hạ quan không phải có chuyện muốn nói với chuyết kinh, mà là muốn Hầu gia mang một phong thư phóng thê cho nàng.”
Trong miệng Tiết Hoài Tông cay đắng như hoàng liên, nhưng vẫn nói: "Thê tử ta Thẩm thị, từ khi gả cho ta tới nay, giống như uyên ương, song phi tịnh đầu, lưỡng đức chi mỹ, ân ái cực kỳ. Nay ta vào tù, mẹ già trong nhà còn có tộc thân phụng dưỡng, thê tử ta Thẩm thị đương tuổi thanh xuân, nếu bởi vì ta mà chậm trễ thanh xuân, lòng ta khó an. Cho nên đưa một phong thư phóng thê, thê tử ta Thẩm thị tái giá lương nhân, phú quý cao môn, như cá gặp nước.”
Một tờ thư phóng thê, nhẹ như lông hồng, nhưng Lục Trầm Chu cất ở trong lòng, lại giống như cất một quả tạ ngàn cân, nặng không chịu được.
Hắn chậm rãi đi ra nhà lao, bên ngoài triều đình, tuyết lớn chẳng biết dừng lại từ lúc nào, che đậy mặt trống kia mơ hồ lộ ra hình dáng cổ xưa. Nơi Thẩm Căng đã đứng trước đó trên mặt tuyết vẫn còn lưu lại một đôi dấu chân nhợt nhạt, hắn vô thanh vô tức ngồi xổm xuống, đưa tay nhẹ nhàng đặt lên dấu chân kia, tuyết mềm mại nhất thời lấp đầy hai chỗ lõm xuống đất bằng, như thể Thẩm Căng chưa bao giờ tới, không còn dấu vết.