Tiết phu nhân vạn lần không ngờ tới Tiết Hoài Tông hành sự thẳng thắn như vậy, vừa khóc vừa vội la lên: "Hắn vag cha hắn thật sự là cùng một khuôn đúc, sớm biết như thế, ngày đó ta không kêu hắn thi công danh, hiện nay hắn bị giam vào ngục, ta đi nơi nào tìm người bảo vệ hắn đây?"
Thẩm Căng trong lòng cũng sốt ruột, nhưng vẫn nhẫn nại dỗ dành lão phu nhân: "Quan gia thi hành chính sách nhân đức, chỉ là nhất thời thịnh nộ mới giam Hoài Tông vào ngục, chúng ta nghĩ biện pháp, tìm một người đáng tin cậy ở ngự tiền cầu tình, nói không chừng có thể bảo vệ chàng.”
Tiết phu nhân nghe nàng khuyên giải, lau nước mắt, một mình suy nghĩ trong chốc lát mới nói: "Lúc lão gia còn sống, làm quan thanh chính, lại không thích cùng người khác lui tới xã giao, ngoại trừ mấy vị lão đại nhân Hộ bộ, không có quen biết bạn cũ gì, không bằng ngày mai ta đi nha môn chờ, có lẽ có thể chờ được người đến giúp Hoài Tông.
Tiết phu nhân có bệnh trong người, Thẩm Căng làm sao để cho bà chờ?
Thấy sự tình có manh mối, liền nói với Tiết phu nhân: "Thay vì mẫu thân đi, chi bằng để cho con đi, mặc dù các lão đại nhân không giúp được gì, cũng có thể hỏi thăm một chút.”
Tiết phu nhân từ sau khi Thẩm Căng gả vào cửa đã biết đứa con dâu này là một người thông minh có chủ ý, nhìn nàng đã đến lúc này còn có thể lâm nguy không loạn, bất giác yên tâm rất nhiều, liền gật đầu một cái, nói tên mấy lão đại của Hộ bộ cho nàng biết.
Thẩm Căng chờ không kịp hừng đông, sáng sớm đã đứng dậy rửa mặt một phen, thắp đèn đội tuyết lớn chạy tới nha môn.
Nàng ở trong tuyết đợi một canh giờ, mới đợi được hai ba vị lão đại nhân theo như lời Tiết phu nhân nói, các lão đại nhân vốn cũng thấy Tiết Hoài Tông đáng tiếc, nhưng bởi vì chuyện tân chính này quá ồn ào, trong nhà người ta đều có già trẻ đợi nuôi, cho nên cũng không dám khoe khoang bảo lãnh cho Tiết Hoài Tông.
Trong lòng Thẩm Căng như rơi xuống hầm băng, nhưng nàng xưa nay cứng cỏi, biết các lão đại nhân có nỗi khổ, cũng không làm khó bọn họ nữa.
Ngẩng đầu nhìn thoáng qua trống Đăng Văn treo cao bên ngoài công đường, nàng nuốt chua xót, vuốt tay áo, muốn đưa tay lấy dùi trống, đánh trống kêu oan.
Ai ngờ mới cầm dùi trống trong tay, đã bị người đọat lấy, nàng ngửa đầu nhìn, đã thấy Lục Trầm Chu mặc mũ gấm lông chồn, đang đứng ở trước mặt nàng.
Lục Trầm Chu kỳ thật đã nhìn thấy nàng từ đầu giờ Mão, một mình cô đơn, thắp ngọn đèn yếu ớt như ruồi, dịu dàng đứng ở trong tuyết, trên người phủ một tầng lụa trắng.
Nhưng nàng giống như không biết lạnh, quật cường như vậy đứng, cô đơn một mình, như hình bóng đan xen, mãi đến giờ Mão ba khắc, mới nhìn thấy người nàng muốn đợi đúng là mấy vị đại nhân Hộ bộ.
Đáng thương lòng nàng lo như lửa đốt, cũng không biết đạo lý người đi trà lạnh, Tiết Thị Lang mất lâu như vậy, mặc dù cùng Hộ bộ đại nhân có ân tình ngày xưa, chút ân tình kia đụng phải thiên uy cũng không còn sót lại chút gì.
Quả nhiên, các Hộ bôn đại nhân đều không đồng ý giúp nàng, Lục Trầm Chu vốn định đợi thêm một chút, đợi đến khi danh tiếng đi qua, Quan gia không còn thịnh nôn, lại tìm cơ hội nói giúp Tiết Hoài Tông hai câu tốt đẹp, coi như nể tình cấp trên cấp dưới.
Ai ngờ, Thẩm Căng lại lớn mật như vậy, không đợi được các đại nhân đồng ý, lại muốn đánh trống kêu oan.