Nam Kha Nhị Mộng - Mộ Trầm Sở

Chương 36: Nhận ra ưu điểm



Danh hiệu Lục Trầm Ngư, Thục quý phi đã nghe qua, dù sao Lục Trầm Chu hiện tại là Ngự Sử Trung Thừa là hồng nhân trước mặt quan gia, con trai của nàng cũng tìm mọi cách muốn lôi kéo phủ Định Quốc Công.

Bây giờ nàng rơi xuống nước, bộ dáng vô tội lại đáng thương, Thục quý phi làm sao còn có thể trách tội nàng, vội ý bảo cung nữ đỡ nàng đứng lên, lại nói: "Ngươi tuổi còn nhỏ, ham chơi rơi xuống nước không phải chuyện lớn, may mắn có người cứu ngươi, nếu không trong cung thật đúng là không biết phải ăn nói với phủ Định Quốc Công các ngươi như thế nào đây.”

Lục Trầm Ngư che mặt khóc nức nở, quận chúa Toánh Dương nhìn thấy không hiểu ra sao, nàng rõ ràng là nhìn thấy Lục Trầm Ngư đi vào trong rừng trúc mới trở về, Lục Trầm Ngư sao lại nói mình tới ngắm hoa chứ?

“Lục tiểu thư, quý phi nương nương đang ở chỗ này, ngươi cũng không nên lừa gạt quý phi nương nương, ngươi thật sự vì ngắm hoa rơi xuống nước sao? Nếu ngươi chịu thiệt thòi gì, nhất thời nghĩ không thông, ngươi nói ra, quý phi nương nương nhất định làm chủ cho ngươi.”

“Tiểu nữ trên có mẫu thân yêu thương, dưới có huynh trưởng che chở, sao lại nghĩ không thông chứ? Lòng tốt của quận chúa tiểu nữ xin nhận, thật sự do tiểu nữ không cẩn thận, nếu quận chúa không tin, có thể hỏi Tiết phu nhân cứu ta lên, nàng từ lúc mở tiệc đã ở cùng một chỗ với ta.”

Lục Trầm Ngư làm theo lời Thẩm Căng, quận chúa Toánh Dương trong lòng không tin, nhưng thấy Thẩm Căng cũng ở bên làm chứng thật sự cả đêm ở cùng một chỗ với Lục Trầm Ngư, nàng lại không biết nói cái gì cho phải.

Ngày thường nhìn Lục Trầm Ngư ngu ngốc, không ngờ đến lúc gặp nạn lại thông minh lên, nàng nhảy xuống nước, quần áo ướt tóc cũng tản ra, cho dù là ai cũng không nhìn ra dấu vết nàng từng bị người quấy rối.

Vừa vặn lúc này ca ca không chịu thua kém của nàng ngủ như người chết, không thể đi ra nói rõ Lục Trầm Ngư mới vừa rồi ở cùng một chỗ với hắn.

Quận chúa Toánh Dương nghiến răng, hận đến len lén giậm chân, trơ mắt nhìn cung nữ được Thục quý phi phân phó, dẫn Lục Trầm Ngư và Thẩm Căng đi thay quần áo.

Lục Trầm Ngư tránh được một kiếp, trong lòng bất giác trở nên ỷ lại vào Thẩm Căng, thừa dịp thay quần áo, len lén hỏi Thẩm Căng: "Ta ở trong cung thay quần áo, sau khi trở về nếu mẫu thân ta hỏi tới, ta phải nói thế nào đây?”

Thẩm Căng lắc đầu, ngắm hoa rơi xuống nước là cách nói đối ngoại, đối nội không thể nói như vậy nữa.

“Sau khi Lục tiểu thư trở về, nhớ kỹ ngoại trừ Lục hầu gia không được nói cho bất luận kẻ nào biết chân tướng. Lục hầu gia là Ngự sử trung thừa, hắn sẽ giúp ngươi nghĩ biện pháp giải quyết nỗi lo về sau.”

Như vậy cho dù tiểu quận vương và quận chúa Toánh Dương phơi bày chân tướng, cũng sẽ bị Lục Trầm Chu ngăn cản trước tiên.

Lục Trầm Chu không nghĩ tới một hồi cung yến còn có thể gây ra tai tiếng bực này, hắn tức giận không thôi, trừng mắt nhìn Lục Trầm Ngư khóc trên mặt đất, nhịn không được mắng chửi vài câu: "Ngày thường ta đã nói với muội biết bao nhiêu lần, ít gây thị phi với người ta, tu thân dưỡng tính nhiều hơn, muội lại không nghe, còn nhất định phải ở trong cung yến cùng quận chúa Toánh Dương tranh giành, bị người khi nhục lại biết tới tìm ta!"

Lục Trầm Ngư sớm biết mình sẽ bị Lục Trầm Chu quát mắng, nàng cũng hiểu được hôm nay là mình sai rồi, không nên đi loạn trong cung, nhưng... nhưng nàng cũng chịu thiệt thòi mà, mình còn chưa cập kê, chưa hứa gả cho người ta, đã bị ô uế trong sạch, về sau nên làm sao bây giờ?

Lục Trầm Chu nhìn ấu muội, suy nghĩ sâu xa đều trách mình và Quốc công phu nhân quá mức cưng chiều nàng, cho nên mới khiến nàng không biết trời cao đất rộng như vậy, may mà mạng nàng lớn, gặp được Thẩm Căng.

Cũng may Thẩm Căng không so đo những chuyện trước kia nàng làm, còn nguyện vươn tay giúp đỡ nàng.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.