Nhưng nàng nhớ rõ Định Bắc hầu Lục Trầm Chu chưa từng làm Ngự Sử trung thừa, nhiều nhất cũng chỉ làm Ngự tiền Phó đô chỉ huy sứ.
Nàng thích thú hỏi: “Định Bắc Hầu trẻ như vậy cũng có thể làm Ngự sử trung thừa sao?”
Tiết Hoài Tông cười: "Người bên ngoài đều trông mặt mà bắt hình dong, Định Bắc hầu tuổi tuy còn trẻ nhưng thái độ đối nhân xử thế lại cực kỳ ổn thỏa, chuyện phế Thái tử và đảng tranh chấp, Bình Tây hầu hoặc nhiều hoặc ít đều có liên quan, duy chỉ có Định Bắc hầu giữ mình trong sạch, không mất bình tĩnh, quan gia sao có thể không thích? Người như vậy rất thích hợp làm Ngự sử trung thừa.”
Lục Trầm Chu giữ mình trong sạch, không mất bình tĩnh?
Thẩm Căng và hắn đã từng làm phu thê một đời, hiểu rõ hắn nhất, tám chữ đó đặt ở trên người ai cũng thích hợp, duy chỉ có đặt ở trên người Lục Trầm Chu là không thích hợp.
Hắn chính là người biết luồn lách trên quan đạo nhất, lúc trước chỉ vì Định Bắc Hầu phủ lão Hầu gia qua đời sớm, hắn sợ Định Bắc Hầu phủ bị người ức hiếp, từ trên xuống dưới chuẩn bị không ít.
Vụ án phế thái tử tuy hắn không bị liên lụy, nhưng nàng biết đó là Lục Trầm Chu giành dựa vào Lang Vương trước, mới may mắn tránh thoát một kiếp.
Về phần chuyện Lang vương sau đó bị tra ra có ý đồ mưu nghịch, Định Bắc Hầu lại bỏ Lang vương, đầu nhập Tấn vương, thì càng không cần phải nói.
Nhân vật như vậy làm Ngự sử trung thừa, Thẩm Căng không khỏi đổ mồ hôi thay Tiết Hoài Tông, kéo ống tay áo hắn dặn dò: “Cấp trên mời chàng dự tiệc, không đi không ổn, nhưng đi cũng phải nhớ kỹ, lời không nên nói ngàn vạn lần không nên nói, chuyện không nên làm ngàn vạn lần không nên làm, đặc biệt là chuyện liên quan đến trong cung, càng phải ngàn vạn lần cẩn thận.”
Nàng nói trịnh trọng như thế, thế cho nên Tiết Hoài Tông không dám cùng nàng cười đùa, liền cầm tay nàng nói: "Lời phu nhân nói, ta đều nhớ kỹ, ngày mai mở tiệc chiêu đãi, ta đi nhanh rồi về, sẽ không ở lại quá lâu, nếu nàng ở nhà nhàm chán, có thể cùng mẫu thân đi ngoại ô trước, đợi ta trở về sẽ đi đón các nàng.”
“Ừ.”
Thẩm Căng gật đầu, bên ngoài mặc dù không nói nhiều, nhưng trong lòng vẫn cảm thấy bất an.
Nàng luôn cảm thấy sau khi trở lại ba năm trước, có một số việc không giống với những gì nàng đã trải qua, nàng cũng không dám dự đoán tương lai sẽ xảy ra chuyện gì, giống như nàng không ngờ tới Lục Trầm Chu sẽ biến thành ngự tiền hồng nhân, lên làm Ngự sử trung thừa.
Sáng sớm hôm sau, nàng tiễn Tiết Hoài Tông ra cửa, dặn đi dặn lại mấy lần, mới đưa mắt nhìn Tiết Hoài Tông ngồi trên lưng ngựa đi về phía phủ Định Quốc Công.
Ngoài cửa phủ Định Quốc Công, sớm đã có gã sai vặt nhận được lời dặn của Lục Trầm Chu, đứng ở dưới mái hiên chờ, vừa thấy Tiết Hoài Tông đến, vội vàng mời hắn vào trong.
Tiết Hoài Tông thấy gã sai vặt như thế, còn cho là mình tới chậm, đi theo sau gã sai vặt vội vàng chạy tới phòng khách thiết yến, giương mắt nhìn lên, trong phòng khách có một mình Lục Trầm Chu.
Hắn nhất thời sửng sốt, đợi đến khi hoàn hồn, vội khom người hành lễ với Lục Trầm Chu.
Từ khi Tiết Hoài Tông tiến vào, ánh mắt Lục Trầm Chu không chớp nhìn hắn.
Thấy hắn cử chỉ đoan chính, tiến lui có độ, dáng người cao lớn, mặt mày trong trẻo, ngược lại có dáng vẻ thám hoa lang.
Người như vậy nếu không có hôn ước, sau kỳ thi xuân, các nhà quyền quý ở dưới bảng bắt hắn làm rể, nhưng hắn sớm có hôn ước, hôn thê còn là Thẩm Căng.