Thẩm đại phu nhân tiến thoái lưỡng nan, ở trong phòng cùng lão phu nhân và Thẩm Chiêm thương nghị hồi lâu, cuối cùng nhẫn tâm muốn lấy cớ nói xấu Tiết Hoài Tông là một tên vô lại, đuổi người ra ngoài, cho dù sau lưng bị người mắng hai câu, cũng tốt hơn đem nữ nhi đẩy vào trong hố lửa.
Nàng mở cửa, muốn đi ra ngoài gọi gia đinh đến đuổi người.
Đã thấy Thẩm Căng vội vã đi tới, nắm tay nàng, dắt nàng trở về phòng, liền quỳ gối trước mặt nàng:
“Đại bá mẫu chớ lo lắng, ta nguyện ý thay Tứ muội muội gả đến Tiết gia.”
“Ngươi!”
Thẩm đại phu nhân ngây dại, mặc dù nàng không muốn nữ nhi gả đến Tiết gia chịu khổ, nhưng cũng không nghĩ muốn đẩy Thẩm Căng ra ngoài, Tiết gia như vậy, không trợ giúp được cho Thẩm gia, Thẩm Căng vì sao phải tự chuốc lấy cực khổ?
Thẩm Căng chẳng lẽ không biết tính toán của Thẩm đại phu nhân?
Nhưng nàng cũng có tính toán của mình, năm đó sau khi nàng được thiết kế định hôn ước với phủ Định Bắc Hầu, lại quay về Thẩm gia tham gia lễ cập kê của Thẩm Tứ, đã từng gặp qua Tiết Hoài Tông, biết Tiết Hoài Tông cũng không như đại phu nhân nghĩ.
Khi Tiết Thị Lang còn sống, có danh tiếng liêm khiết, Tiết Hoài Tông tuân theo chí hướng phụ thân, làm người chính trực, hữu dũng tri phương.
Sở dĩ lựa chọn vào ngày Thẩm Tứ làm lễ cập kê đến cửa cầu hôn, thứ nhất cập kê là ngày nữ tử hứa gả. Thứ hai, mẫu thân Tiết Hoài Tông bệnh nặng, nóng lòng được nhìn thấy Tiết Hoài Tông thành thân, Tiết Hoài Tông là người có hiếu, lại giữ lời hứa, cho nên mới đến Thẩm gia.
Thẩm đại phu nhân nếu là người thông suốt, có thể nói rõ với Tiết Hoài Tông, ngày đó hai nhà chỉ hứa hôn bằng miệng, nàng không nhận, Tiết Hoài Tông cũng không làm gì được.
Nhưng Thẩm đại phu nhân sốt ruột thương nữ nhi, cứ nghĩ đến tình huống xấu nhất, lúc này mới nghĩ ra một chủ ý xấu, lại nói Tiết Hoài Tông vô lại, cố ý đến Thẩm gia kết thân, khiến người đánh đuổi Tiết Hoài Tông đi.
Cũng không nghĩ Tiết Thị Lang làm quan nhiều năm, người mặc dù mất đi, còn có thân bằng cố hữu, nhìn thấy Thẩm đại phu nhân hành vi vô lễ như thế, có nhiều lời châm chọc.
Thậm chí có quan viên thanh lưu nhìn không nổi Thẩm gia chê nghèo yêu phú, ở trên triều đình mượn cớ phê bình Thẩm Chiêm, đến nỗi con đường thăng chức của Thẩm Chi càng thêm gian nan.
Ngày đó Thẩm Căng cảm thấy đáng thương cho cảnh ngộ Tiết Hoài Tông gặp phải, thấy hắn quần áo cũ nát, nghĩ là một đường trằn trọc bôn ba, liền sai người sai vặt ngoài cửa đưa cho hắn chút bạc vụn làm lộ phí.
Lần tiếp theo gặp lại Tiết Hoài Tông là lúc nàng gả đến Định Bắc Hầu phủ làm Hầu phu nhân tham gia khánh yến trong cung, Tiết Hoài Tông thi đậu tiến sĩ, khoác cung bào đội mũ cung, là một thiếu niên lang bộ dáng đoan chính.
Nhân vật trong sáng như vậy, người giản dị như vậy, Thẩm Căng cho rằng thay vì mình ở Thẩm gia tùy ý người ta sắp xếp, chưa biết phải gả cho ai, chẳng bằng gả cho Tiết Hoài Tông.
Có như thế, đại bá mẫu không cần bởi vì lo lắng hôn ước của Thẩm Tứ mà khiến thanh danh Thẩm gia bị hao tổn, chính nàng cũng không cần lúc nào cũng lo lắng đề phòng sẽ bị đại bá mẫu nhét đi làm kế thất cho lão Hầu gia.
Thẩm đại phu nhân và Thẩm Chiêm nghe xong, suy nghĩ một lát, cũng cảm thấy Thẩm Căng gả thay là thượng sách.
Chỉ là phụ mẫu Thẩm Căng đều mất, chuyện hôn nhân còn cần phải có kết quả.
Thẩm Chiêm quyết định để Thẩm Căng làm con thừa tự dưới danh nghĩa Thẩm đại phu nhân, về sau hắn và Thẩm đại phu nhân chính là phụ mẫu Thẩm Căng, của hồi môn ngoại trừ sản nghiệp phụ mẫu Thẩm Căng lưu lại, hắn và Thẩm đại phu nhân cũng sẽ cho nàng thêm một phần.
Vì thế Thẩm đại phu nhân liền cho người mời Tiết Hoài Tông vào cửa, trước mặt tân khách cả sảnh đường, tuyên bố Thẩm gia song hỷ lâm môn, tìm người xem bát tự, cũng định hôn kỳ của Tiết Hoài Tông và Thẩm Căng vào cuối tháng sáu.
Cùng ngày, Định Bắc hầu Lục Trầm Chu cưới Liễu Uyển Nhu làm thê, quan to quý tộc trong kinh đều đến Định Bắc hầu phủ uống một chén rượu mừng, ngay cả trong cung cũng ban thưởng không ít.
Về phần Thẩm Căng xuất giá, bởi vì chức quan của Thẩm Chiêm không cao, địa vị Tiết gia cũng không thể so với trước kia, nên cũng ít người biết đến.