Năm Đó Giáp Sắt Động Đế Vương

Chương 561: Chụp Lén 3





Diệp Lăng Thiên xoay mặt lạnh lùng nhìn Diệp Sương, nói: ‘‘Anh xen vào chuyện của em sao? Anh đang trách cứ em sao? Diệp Sương, em tự hỏi bản thân xem, từ khi bắt đầu yêu đương với người bạn trai kia đến nay, trạng thái bây giờ của em là gì? Lúc nào thì em ngoan ngoãn ở nhà? Ban đêm thì khi nào mới trở về? Dù cho có trở về thì em có ngoan ngõan ở trong cái nhà này không, cái nhà này trong mắt của em cũng giống như cái khách sạn, anh biết em có bạn trai đã không phải là một ngày hai ngày, phát hiện trạng thái này của em cũng không phải lần đầu tiên, anh đã từng mắng em chưa? Có can thiệp vào chuyện của em sao? Nếu không phải có việc thì anh cần gì phải hỏi em những chuyện này? Nếu không phải vì em thì làm sao anh phải quan tâm đến những chuyện này? Nếu như em không phải là em gái của anh, anh Diệp Lăng Thiên anh cam đoan đến cái rắm cũng không thả, em thích làm thế nào thì thế vậy cũng không có nửa xu quan hệ với anh?’’
Diệp Lăng Thiên nói rất nhiều, rất hiếm thấy anh nói thô tục như vậy, điều này đủ để thể hiện sự tức giận của anh lúc này.
‘‘Diệp Sương, nếu như em còn coi anh là anh trai của em, thì đàng hoàng trả lời những vấn đề anh vừa hỏi, anh có chuyện rất quan trọng nhất định phải đi xử lý, cực kì quan trọng.’’ Diệp Lăng Thiên cũng không muốn nói chuyện với Diệp Sương nữa, trực tiếp lạnh lùng nói.
Diệp Sương không biết đã khóc lên từ khi nào, cứ như vậy nhìn Diệp Lăng Thiên, cuối cùng mới chậm rãi nói: ‘‘Em chỉ tắm rửa ở bên ngoài một lần thôi, mặc dù em không biết tại sao anh muốn hỏi cái này, nhưng mà em có thể nói cho anh biết.

Lần đó là sinh nhật của anh ấy, anh ấy không mời người khác, anh ấy nói chỉ muốn hai chúng em người đơn độc cùng nhau trôi qua, hai người chúng em đi ăn cơm, sau đó đi xem phim.

Sau đó anh ấy nói không muốn trở về trường học, muốn dành nhiều thời gian ở bên cạnh em, bảo em ban đêm cũng không cần về nhà.


Ngày đó là sinh nhật của anh ấy, mặc dù em cũng do dự, nhưng mà cuối cùng vẫn đồng ý.

Hai chúng em tìm cái khách sạn ở lại, chính là một phòng.’’ Diệp Sương nói đến đây đỏ mặt lên.
Sau đó rồi nói tiếp: ‘‘Sau đó...!Sau đó...!Em rất khẩn trương, em rất muốn trở về nhà, nhưng mà sợ anh ấy buồn, cuối cùng em vẫn ở lại đó.

Em...đã tắm rửa ở đó trước khi đi ngủ, anh không nên nghĩ quá nhiều, em tắm rửa một mình.

Về sau chúng em chỉ đi ngủ, nhưng mà em cam đoan với anh, cũng không có xảy ra chuyện gì, mặc dù anh ấy cũng muốn, nhưng mà em không có đồng ý, anh ấy rất thất vọng, cuối cùng em vẫn không yên tâm, tắm rửa xong thì em cũng trở về sớm.

Anh, em biết anh quan tâm em, yêu thương em.

Em cũng chưa từng phủ nhận điều này, trong lòng em cũng hiểu rõ.

Nhưng mà, em đã trưởng thành, năm nay em cũng hơn hai mươi tuổi, mặc kệ là yêu đương hay làm gì, em cảm thấy em đã có thể độc lập tự chủ, em có thể tự mình quyết định cuộc sống cùng tình cảm của mình, em cũng nên có sự riêng tư của mình, chuyện này không liên quan đến việc anh có quan tâm em hay không, có yêu thương em hay không.

Trong lòng em thì anh mãi mãi là anh cả của em, là người mà em kính trọng nhất, yêu thương nhất.

Em chỉ hi vọng, anh đừng coi em là cô gái nhỏ nữa, em đã trưởng thành, em là người trưởng thành rồi.’’
“Anh cũng rất hi vọng em có thể thật sự trưởng thành, anh cũng hi vọng em có thể thật sự độc lập tự chủ.’’ Diệp Lăng Thiên lẩm bẩm một mình sau khi nghe Diệp Sương nói, sau đó hỏi tiếp: ‘‘Em có thể nói cho anh biết chắc chắn rằng em chỉ tắm rửa ở bên ngoài một lần, cẩn thận suy nghĩ một chút, nghĩ thông suốt lại nói cho anh.’’
“Anh, mặc dù em đã yêu đương, là có bạn trai, nhưng mà em cũng không phải là cô gái không biết nặng nhẹ, cũng không phải là một cô gái không biết tự trọng, anh đừng coi em trở nên phù phiếm như vậy.’’ Diệp Sương hiển nhiên là có chút tức giận, dù sao, Diệp Lăng Thiên đã đi quá xa khi hỏi một cô gái như vậy.

‘‘Gửi một tấm ảnh của cậu ta vào điện thoại của anh.’’ Diệp Lăng Thiên chậm rãi hút thuốc, sau đó nói.
‘‘Anh muốn ảnh chụp của anh ấy làm gì?’’ Diệp Sương có chút cảnh giác.
‘‘Anh có chuyện của anh, chẳng lẽ anh muốn nhìn thấy dáng dấp của cậu ta như thế nào cũng không được sao?’’ Diệp Lăng Thiên mở to hai mắt nhìn.
Diệp Sương cảm thấy vô cùng quái dị, cũng rất lo lắng, nhưng mà cuối cùng vẫn lôi điện thoại di động của mình ra gửi một tấm ảnh cho Diệp Lăng Thiên, là ảnh chụp chung của Diệp Sương cùng với cậu kia, Diệp Lăng Thiên mở điện thoại di động của mình ra nhìn một chút, dáng dấp của cậu con trai kia cực kì tốt, cực kì đẹp trai, từ tướng mạo mà nói giống như không thể bắt bẻ.
‘‘Tên của cậu ta là gì?’’ Diệp Lăng Thiên tiếp tục hỏi.
‘‘Trương Văn Quân, anh, anh ấy đối xử với em rất tốt, em cũng rất yêu anh ấy, em không biết tại sao anh lại có phản cảm với chuyện yêu đương của em, em cũng không biết em yêu đương có lỗi gì.

Trong ấn tượng của em, anh không phải loại người cổ hủ như vậy.’’ Diệp Sương cảm thấy hơi thất vọng về thái độ hôm nay của Diệp Lăng Thiên.
‘‘Diệp Sương, anh không phản đối chuyện em yêu đương, cũng không có phản cảm chuyện yêu đương của em.

Anh phản đối chính là em quá ngu ngốc, không phân biệt được rõ người tốt người xấu, tức giận cũng chỉ tức giận chuyện em thực sự quá không biết bảo vệ mình.

Em vẫn luôn nói với anh em đã trưởng thành, em có thể độc lập, nếu như em thật sự đã trưởng thành, thật sự có thể độc lập, có lẽ đó là điều anh hi vọng nhất.’’ Cuối cùng Diệp Lăng Thiên nói với Diệp Sương, sau đó đứng lên đi ra ngoài.
‘‘Anh muốn làm gì vậy? Anh sẽ không phải đi tìm anh ấy chứ?’’ Nhìn thấy Diệp Lăng Thiên muốn đi ra ngoài, Diệp Sương có chút khẩn trương.
‘‘Mặc dù anh mới ba mươi tuổi, nhưng mà đời này anh đã trải qua quá nhiều chuyện, anh biết mình phải làm gì.

Dù cho anh muốn đi tìm cậu ta thì cũng phải có lý do để anh đi tìm cậu ta, em nên tin tưởng anh.

Diệp Sương, anh muốn nói với em một tiếng, trước khi anh trở về, anh không hi vọng em đi ra khỏi cửa một bước, càng không hi vọng em sẽ gọi điện thoại cho bất kì người nào, đặc biệt là cậu ta.


Em phải tin tưởng anh sẽ không hại em.

Nếu như em đi ra khỏi cái cửa này hoặc là nói với cậu ta bất luận chuyện gì mà anh đã nói với em ngày hôm nay, vậy sau này anh cũng không có một người em gái này, em cũng coi như không có một người anh trai này.

Anh làm như vậy chỉ vì tốt cho em.’’ Diệp Lăng Thiên đi tới cửa xoay mặt trịnh trọng nói với Diệp Sương, sau đó trực tiếp đi ra khỏi cửa, đóng cửa lại.
Từ đầu đến cuối Diệp Lăng Thiên cũng không có nói cho Diệp Sương biết chuyện gì liên quan đến tấm ảnh chụp, anh không muốn Diệp Sương biết chuyện này, không muốn Diệp Sương bởi vì biết chuyện này mà bị đả kích, anh sẽ xử lí tốt những chuyện này.
Diệp Lăng Thiên đi xuống dưới tầng gọi điện thoại cho Hứa Hiểu Tinh.
‘‘Xin chào, Sếp Diệp, đột nhiên gọi điện thoại cho tôi có chuyện gì vậy?’’ Hứa Hiểu Tinh cười hỏi.
‘‘Hỏi cô một chuyện, có phải một trong những học sinh của cô có người tên là Trương Văn Quân đúng không.’’ Diệp Lăng Thiên trực tiếp hỏi thẳng.
‘‘Trương Văn Quân? Tôi nghĩ lại, có rất nhiều học sinh.

Đúng rồi, có một học sinh nam như vậy, dáng dấp rất đẹp trai, à, đúng rồi, cậu ấy học cùng lớp với Diệp Sương, sao vậy.

Sao anh lại đột nhiên hỏi người này, có phải cậu ấy có liên quan gì đến Diệp Sương không?’’ Hứa Hiểu Tinh cũng không ngốc, lập tức liên tưởng đến điều gì đó..


— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.