Nam Chủ Và Vai Ác Đều Là Hài Tử Của Ta

Chương 22: Đại Trận



Lăng Tử Tịch nhìn Kim Tàm Ti trong tay mình, thật sự quá sắc bén, không mua cái bao tay thô dày một chút, chính mình căn bản không thể đem chúng nó ninh với nhau được.

Lăng Tử Tịch nghĩ thầm, chờ thân thể mình lại tốt một chút, liền đi mua một cái bao tay đi, ngày mai hẳn là có thể.

Tiếp theo, Lăng Tử Tịch đứng dậy, muốn đi xem loại Tiêm Tiêu trong viện, tuy rằng bệnh nặng mới khỏi không thích hợp ăn cay độc, nhưng Lăng Tử Tịch vẫn là có chút thèm ăn.

Đặc biệt muốn ăn cay và chua, không biết vì cái gì.

Vì thế Lăng Tử Tịch chuẩn bị nấu cơm, thuận tiện làm một mâm đồ ăn cay, ăn ít một ít.

Tuy rằng thân thể suy yếu, làm cơm vẫn là có thể.

Lăng Tử Tịch mới vừa đứng lên, Đương Quy liền bưng chén trà đi tới, nhìn thấy Lăng Tử Tịch muốn đi ra, Đương Quy cung kính nói: “Phu nhân, ngài muốn làm cái gì, để Đương Quy tới làm là được.”

Lăng Tử Tịch nhíu nhíu mi: “Không cần gọi ta là phu nhân.”

“Nhưng mà……”

“Gọi ta Tử Tịch.” Lăng Tử Tịch nói liền hướng đi bên ngoài.

“Đương Quy không dám!” Đương Quy khẩn trương nói.

“Vậy gọi gì tùy ngươi.” Lăng Tử Tịch tiếp tục đi ra ngoài, “Nhưng mà không cần gọi ta là phu nhân.”

“Dạ……” Đương Quy nghĩ nghĩ, “Tử Tịch thiếu gia!”

Thấy Lăng Tử Tịch không có phản đối, Đương Quy mới vui vẻ mà đi theo đằng sau Lăng Tử Tịch đi ra ngoài.

“Tử Tịch thiếu gia, ngài đây là đang làm gì?” Đương Quy nhìn Lăng Tử Tịch khom lưng vuốt lá Tiêm Tiêu xanh, nghi hoặc nói, “Thứ này là cỏ dại nha!”

Lăng Tử Tịch cười cười: “Này cũng không phải là cỏ dại.”

Tiêm Tiêu đã chín, thật nhanh, có huyết thống Yêu Thảo thật tốt. Lăng Tử Tịch không khỏi cảm thán nói.

Chính mình bởi vì không hiểu sao đặc biệt muốn ăn cay, vẫn luôn đặc biệt chiếu cố mấy quả Tiêm Tiêu thụ này, quả nhiên chúng nó trưởng thành rất nhanh.

Lăng Tử Tịch cong lưng ngắt Tiêm Tiêu, Đương Quy lập tức lấy rổ lại đây: “Tử Tịch thiếu gia, để ta đến làm đi, ngài nghỉ ngơi!”

Nói giỡn, Tử Tịch thiếu gia mang thai hài tử của chủ nhân, sao có thể để hắn khom lưng làm việc a.

“Ta không cần ngươi.” Lăng Tử Tịch bài xích nói, “Ta tự mình tới.”

Đương Quy là người của Bạch Mặc Hành, Lăng Tử Tịch quyết tâm muốn cùng Bạch Mặc Hành phân rõ giới hạn, sao có thể để Đương Quy làm.

Đương Quy trong lòng rõ ràng Lăng Tử Tịch là bởi vì bài xích Bạch Mặc Hành mới không cho mình làm việc, bởi vậy, Đương Quy thấp giọng nói: “Tử Tịch thiếu gia, ngài coi như ta là khách nhân, khách nhân ở nhờ nhà chủ nhân, hỗ trợ làm việc là được rồi.”

Biết chủ nhân nhà mình đem Tử Tịch thiếu gia để ở trong lòng, một lòng muốn vãn hồi, hơn nữa phân phó mình ở nhà hầu hạ Tử Tịch thiếu gia, Đương Quy làm sao dám nhìn Lăng Tử Tịch tự tay làm lấy.

Huống chi, Lăng Tử Tịch bệnh nặng mới khỏi, thân thể không tốt.

Lăng Tử Tịch bị Đương Quy cướp lấy công việc, đành phải để Đương Quy đem Tiêm Tiêu trưởng thành đều hái.

Tiếp theo, Lăng Tử Tịch liền đem Tiêm Tiêu đã hái xong đến phòng bếp để xào rau, Lăng Tử Tịch một bên rửa sạch Tiêm Tiêu, vừa nghĩ đồ ăn cay mỹ vị, không khỏi nở nụ cười, đôi mắt đều sáng.

Đương Quy ở một bên ngây ra, Tử Tịch thiếu gia cũng thật đẹp a.

Chủ nhân nhà mình nhiều năm như vậy không có bồi ở bên cạnh Tử Tịch thiếu gia, thật sự thật đáng tiếc.

May mắn, chủ nhân tỉnh ngộ.

Hy vọng chủ nhân có thể thành công vãn hồi tình cảm của Tử Tịch thiếu gia.

Đương Quy tổng cảm thấy, tính cách Lăng Tử Tịch so với bọn người Ngữ Lan tiên tử và Nhiễm Dung Triệt luôn quấn lấy chủ nhân tốt hơn không ít, nếu thật muốn tìm một người làm phu nhân, kia Đương Quy trong lòng là hy vọng là Lăng Tử Tịch.

Tiếp theo, Đương Quy lắc đầu, hắn suy nghĩ cái gì đâu, Tử Tịch thiếu gia chính là vợ cả của chủ nhân a!

Vì thế Đương Quy sung sướng hỗ trợ: “Tử Tịch thiếu gia, ngài muốn làm đồ ăn gì, ta tới giúp ngài đi!”

Lăng Tử Tịch vẫn cứ lắc đầu: “Không cần.”

Đương Quy cũng không thèm để ý, vẫn cứ ân cần hỗ trợ rửa rau, xắt rau.

Có xong xuôi về hỗ trợ, Lăng Tử Tịch tự nhiên nhẹ nhàng rất nhiều, cũng không biết bọn nhỏ trong những ngày mình hôn mê này ăn cái gì, Lăng Tử Tịch liền xào nhiều vài món thức ăn.

Toan lưu cà tím, cá hương thịt ti, Tiêm Tiêu xào trứng, còn có canh trứng, đối với một nhà mà nói, là bàn cơm thập phần phong phú. (Canh trứng thì mình còn biết chứ ba món còn lại ai biết thì chỉ mình với •́ ‿,•̀)

Bạch Tiểu Tri lúc này đã tỉnh, bị an trí ở phòng bọn nhỏ, Bạch Mặc Hành và Tiểu Hoàng Oanh thì ở trong phòng Tiểu Hoàng Oanh bố trí giải chế đại trận.

Bọn nhỏ ngửi thấy được mùi hương đồ ăn, sôi nổi ngửi mùi hương mà chạy, chảy nước miếng chạy đến phòng bếp: “Cha, ngươi làm đồ ăn món gì nha!”

Lão đại Bạch Tiểu Ly muốn rụt rè một ít, nhìn Lăng Tử Tịch không nói gì, nhưng nhìn thấy Lăng Tử Tịch không việc gì, trong đôi hắc mâu rõ ràng có yên tâm chi sắc.

Bạch Tiểu Tư chân chạy chậm ôm lấy chân Lăng Tử Tịch.

Lăng Tử Tịch liền sờ sờ đầu tóc Bạch Tiểu Tư, tiếp theo, giương mắt nhìn phía con thứ hai Bạch Tiểu Tri của mình.

Bạch Tiểu Tri và Lăng Tử Tịch bệnh nặng mới khỏi giống nhau, sắc mặt cũng rất tái nhợt, hướng tới Lăng Tử Tịch nhu nhu kêu lên: “Cha……”

“Tri Nhi lại đây.” Lăng Tử Tịch giang hai cánh tay hướng Bạch Tiểu Tri.

Bạch Tiểu Tri liền nhào vào trong lồng ngực Lăng Tử Tịch.

Lăng Tử Tịch gắt gao ôm Bạch Tiểu Tri, vuốt ve vai bé, Tri Nhi không có việc gì thật tốt.

Bạch Tiểu Tri là đứa nhỏ làm mình đau lòng nhất, bé có thể cùng Bạch Tiểu Ly và Bạch Tiểu Tư thông tuệ linh động giống nhau, lại bị người Bạch gia làm hại đến tận đây.

Nếu nói hài tử Lăng Tử Tịch không yên tâm nhất là ai, kia nhất định là Bạch Tiểu Tri. Lăng Tử Tịch cúi đầu nhìn con thứ hai của mình, Bạch Tiểu Ly là lớn lên giống Bạch Mặc Hành nhất, sau đó chính là Bạch Tiểu Tri.

Mày rậm mắt to, lại tuấn dật lại xinh đẹp.

Thở dài, Lăng Tử Tịch bế Bạch Tiểu Tri lên, để Bạch Tiểu Tri ngồi ở bên người mình, người một nhà liền ăn cơm.

“Cha, cái này là cái gì?” Bạch Tiểu Tri nghiêng đầu nhìn Tiêm Tiêu xào trứng.

Bạch Tiểu Tư cũng tò mò nhìn Lăng Tử Tịch, mà Bạch Tiểu Ly trong ánh mắt cũng có thần sắc cảm thấy hứng thú.

“Cái này nha.” Lăng Tử Tịch cười thần bí, chớp chớp mắt, “Các ngươi nếm thử sẽ biết.”

Không biết bọn nhỏ lần đầu tiên ăn Tiêm Tiêu sẽ là phản ứng gì nhỉ? Cái thế giới sách này, Tiêm Tiêu thế nhưng không có bị khai phá, thật là đáng tiếc!

Mặt khác, Lăng Tử Tịch dặn dò Bạch Tiểu Tri nói: “Tri Nhi ăn ít một chút.”

Bạch Tiểu Tri cùng mình đều bệnh nặng mới khỏi, không thể ăn nhiều.

“Ân.” Bạch Tiểu Tri ngoan ngoãn gật gật đầu.

Bạch Mặc Hành và Giang Oanh cùng nhau, ở trong phòng đem đại trận phân ly bố trí tốt, cũng ngửi thấy được mùi thơm trong phòng bếp.

Hai người liếc nhau, cùng nhau ra phòng, rất xa đứng ở cửa phòng bếp, nhìn Tử Tịch cùng bọn nhỏ ăn cơm ở bên trong.

Đồ ăn rất thơm, cho dù hai người đều đã tích cốc, nhưng vẫn bị gợi lên thèm ăn.

Phòng bếp bên bàn gỗ, ba hài tử cùng nhau động chiếc đũa, gắp Tiêm Tiêu xào trứng bỏ vào trong miệng.

Trong lúc nhất thời, cảm nhận được vị Tiêm Tiêu cay, ba hài tử biểu tình một lời khó nói hết, Bạch Tiểu Ly nỗ lực làm mình có vẻ bình tĩnh, kết quả vẫn là bị cay ho khan lên.

Tiểu Hoàng Oanh cùng Bạch Mặc Hành ở trong sân một trận trầm mặc.

Thoạt nhìn bộ dáng rất khó ăn.

Nhưng mà, làm người giật mình chính là, thực mau, ba hài tử thế nhưng đối với bàn đồ ăn kỳ quái kia ăn ngấu nghiến, vừa mới bắt đầu không phải một bộ biểu tình ăn không vô sao?

Thật sự có ăn ngon như vậy sao?

Lăng Tử Tịch ăn một miếng Tiêm Tiêu xào trứng xuống bụng, lộ ra thần sắc vừa lòng.

Đã lâu không được ăn cay.

Hơn nữa, không biết vì sao, hiện tại tựa hồ so với ở địa cầu khi trước càng có thể ăn cay……

Tiếp theo, Lăng Tử Tịch lại nhìn về phía toan lưu cà tím, này chua, cũng thực hợp khẩu vị ăn uống của mình…… (toan lưu cà tím là món gì vậy.....cầu các cao nhân giải thích dùm với ạ:()

Ăn đồ ăn một lát, Lăng Tử Tịch vừa nhấc đầu liền thấy được hai người đứng ngoài cửa.

“Tiểu Hoàng Oanh, lại đây ăn cơm a!” Lăng Tử Tịch hướng Giang Oanh hô.

“Được a, Tử Tịch!” Tiểu Hoàng Oanh ánh mắt sáng lên, hướng Bạch Mặc Hành đắc ý nhìn nhìn, liền đi vào.

Bạch Mặc Hành liền lẳng lặng đứng ở ngoài cửa nhìn bọn họ.

Đương Quy hầu hạ ở một bên, lặng lẽ nhìn chủ nhân nhà mình, cảm giác thân ảnh chủ nhân tựa hồ có chút hiu quạnh.

Hơn nữa, vốn là chủ nhân lạnh băng, giống như khí thế càng thêm lạnh lẽo……

“Tiểu Hoàng Oanh, ngươi nếm thử cái này!” Bạch Tiểu Tri một bên ăn, một bên gắp Tiêm Tiêu xào trứng hướng trong chén Tiểu Hoàng Oanh.

Tuy rằng Bạch Tiểu Tri cũng vừa mới vừa tỉnh lại, nhưng ăn một lần cơm liền lấy lại tinh thần đầu mười phần.

“Được a!” Tiểu Hoàng Oanh nhìn trái cây cỏ dại trước nay không ăn qua trong chén, trong lòng thẳng bồn chồn, nhưng bọn nhỏ đều thích ăn, hẳn là ăn rất ngon đi!

Vì thế Giang Oanh cầm chiếc đũa gắp miếng Tiêm Tiêu lớn bỏ vào trong miệng, tức khắc mặt biến thành nhan sắc giống Tiêm Tiêu.

“A, Tiểu Hoàng Oanh, ngươi như thế nào ăn nhiều như vậy a!” Bạch Tiểu Tri kinh ngạc nói, tiếp theo chờ mong hỏi, “Tiểu Hoàng Oanh ngươi thật lợi hại! Thế nào, ăn ngon sao?”

“Khụ…… Phốc, được, ăn ngon thật!” Giang Oanh một trận ho suyễn, bưng bát cháo lên uống mấy ngụm to, tuy rằng đồ ăn có một loại sặc nói không nên lời, nhưng phối hợp với trứng gà thật sự ăn khá tốt!

Lăng Tử Tịch ở một bên nhìn sắc mặt Tiểu Hoàng Oanh biến hóa, quả thực muốn cười phun, trong lúc nhất thời quên mất Bạch Mặc Hành mang cho mình không mau.

“Tử Tịch, tuy rằng cái này ăn ngon, nhưng ngươi ăn ít một chút a.” Tiểu Hoàng Oanh dặn dò nói, tuy rằng cái Tiêm Tiêu này ăn rất ngon, nhưng hương vị kỳ kỳ quái quái, “Ta nghe nói, mang thai khẩu vị sẽ trở nên không giống nhau.”

Lăng Tử Tịch vừa vặn gắp một miếng toan lưu cà tím, nghe vậy ngẩn người, mặt có chút hơi nóng, chẳng lẽ mình muốn ăn chua cay chính là thai nghén?!

Mình vẫn luôn bỏ qua bảo bối trong bụng, cảm thấy cùng bình thường không có gì khác nhau, thì ra, thai nhi vẫn luôn yên lặng ảnh hưởng chính mình.

Lăng Tử Tịch theo bản năng bình thản sờ sờ bụng nhỏ của mình, ngẩng đầu liền nhìn thấy Bạch Mặc Hành đứng ở ngoài cửa ánh mắt nhìn về phía mình.

Ánh mắt kia có hổ thẹn, cũng có quan tâm.

Cơm nước xong, Lăng Tử Tịch liền ra phòng bếp, lập tức hướng nhà mình ở đi đến, từ bên người Bạch Mặc Hành gặp thoáng qua.

“Tử Tịch……”

Đáp lại hắn chính là âm thanh Lăng Tử Tịch dùng sức đóng cửa phòng lại.

Hôm nay Lăng Tử Tịch chuẩn bị nghỉ ngơi sớm một chút, ngày mai đi mua bao tay, tiếp tục ninh Kim Tàm Ti.

Nhưng mà, Lăng Tử Tịch mới vừa thu thập một chút muốn nằm xuống, liền nghe được tiếng gõ cửa.

Mở cửa, Lăng Tử Tịch liền thấy được Đương Quy.

“Chuyện gì?”

“Tử Tịch thiếu gia, chủ nhân muốn mời ngài đi một chuyến tới phòng Giang Oanh đại nhân……” Đương Quy tất cung tất kính nói.

“Vì sao.” Lăng Tử Tịch nghe thấy Bạch Mặc Hành liền bực bội, nhíu nhíu mày.

Đương Quy vội vàng giải thích nói: “Chủ nhân và Giang Oanh đại nhân vì Ly thiếu chủ chuẩn bị giải chế đại trận, chính là Ly thiếu gia không chịu phối hợp……”

“Giải chế đại trận, giải chế đại trận là cái gì?” Lăng Tử Tịch tay chặt chẽ nắm lấy cửa bên cạnh.

“Giải chế đại trận phối hợp với linh lực của chủ nhân, có thể giải được trận pháp trong cơ thể Ly thiếu gia……”

Lăng Tử Tịch sửng sốt một chút, tay run nhè nhẹ lên.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.