Nam Chủ Tỉnh Tỉnh! Ngươi Là Của Nữ Chủ

Chương 64: Dấu vết bất diệt



Vương Vệ Chi ngồi xổm bên cạnh đài đá, thấy hai người này cứ mải miết tình chàng ý thϊế͙p͙, đều làm lơ hắn, trong lòng liền có chút khó chịu.

Nếu đổi lại là hắn lúc bình thường, dựa vào tính tình trước đây, hắn đã sớm đơn thương độc mã xách kiếm giết ra ngoài, nhưng hiện giờ hắn đã ăn mấy thất bại, ít nhiều gì thì trí nhớ cũng ghi lại được chút đỉnh.

‘ Lời nói của Lâm Thu cũng không phải hoàn toàn không có đạo lý, nếu tên Lâm Tú Mộc kia thật sự xấu kết với lão già thất đức nào đó trong tộc, muốn cùng nhau ra tay ám hại ta, Tế Uyên trong tay bọn họ chính xác là mồi câu tuyệt hảo. ‘ hắn vừa suy nghĩ, tay vừa vô ý thức bứt bứt mấy cọng cỏ dại mọc trong mấy khe hở của đài đá.

‘ hừ, tiểu gia không phải sợ bọn chúng, chẳng qua nếu dễ dàng trúng kế như vậy, sẽ làm cho bọn chúng cho rằng tiểu gia ta ngu ngốc! ‘

Hắn trộm nhìn nhìn, thấy Ngụy Lương đỡ Lâm Thu đến ngồi xuống trêи ghế mềm, cúi người, ghé vào bên tai nàng, thì thầm khúc khích cái gì đó mà ngoài hai người chắc chả ai biết.

Vương Vệ Chi thở dài một tiếng, chuyển tầm mắt qua hướng đội ma nhân mênh ʍôиɠ trước mặt.

Giờ phút này, Ngụy Lương đang nhẹ nhàng ôm lấy bả vai Lâm Thu, khẽ nói bên tai nàng, “Thu nhi, có muốn cùng ta, thân mật thêm một ít không ?”

Lâm Thu hoảng sợ: “???”

“Để ta tiến vào thức hải của nàng, chữa thương cho nàng.” Ánh mắt Ngụy Lương thâm trầm, đáy mắt lại áp xuống một tia nóng lòng muốn thử.

Nàng cũng không ngại tương giao cùng thần hồn của hắn, nhưng trong thức hải của nàng lại không giống như người khác, bên trong cất giấu một đóa Nghiệp Liên. Nghiệp Liên và nàng tâm ý tương thông, giờ phút này, nàng có thể rành mạch cảm giác được Nghiệp Liên đang vô cùng kháng cự.

Lâm Thu chần chờ.

Nàng biết, nếu Ngụy Lương khăng khăng muốn đi vào trong thức hải của nàng, nàng thật ra căn bản không có chút sức phản kháng nào, hắn hỏi xin phép nàng, là tôn trọng nàng rồi.

“Ta……”

“Thôi.” Hắn bỗng dưng thu tầm mắt.

Môi Lâm Thu giật giật, cuối cùng, chỉ gục đầu xuống: “Thực xin lỗi.”

Hắn sẽ nổi giận đúng không?

Nàng cảm giác được tầm mắt hắn dừng trêи đỉnh đầu nàng, sau một lúc lâu, vô thanh vô tức.

Trái tim của nàng chậm rãi treo lên, hối hận thì thật ra không hối hận, chỉ là có chút khó chịu. Cảm giác giống như là trượng phu và hài tử đang cãi nhau loạn xạ, mà bản thân mình lại không thể hoà giải được.

“Ngụy Lương…… cho ta một chút thời gian…… thức hải của ta……” Nàng rầu rĩ nói.

Nàng nhìn thấy lồng ngực hắn rầu rĩ mà run lên, chợt, một bàn tay to ấn thật mạnh lên đỉnh đầu nàng.

Thanh âm mang theo cười nhẹ từ phía trêи truyền đến: “Nàng đang nghĩ vẩn vơ gì đó. Ta chỉ đang suy nghĩ, nên bảo ai đi Bồng Lai một chuyến, tìm Tuỷ Ngọc hoa về cho nàng. Tuỷ ngọc hoa lấy từ Hợp Hoa tông vốn là có nguồn gốc từ Bồng Lai, chỉ cần dùng khoảng năm ba lần là được, tất nhiên cũng không cần ta ra tay.”

Lâm Thu giương mắt nhìn hắn, thấy trêи mặt hắn quả thực không có một tia khó chịu nào.

“Ta sẽ không miễn cưỡng nàng làm bất cứ chuyện gì.” Gương mặt soái khí tuyệt thế soái kia bỗng nhiên ghé tới gần, cơ hồ như môi dán môi với nàng, thanh âm hắn khàn khàn đi rất nhiều, ngữ khí lại có chút mị hoặc, “Phu nhân, tất cả những gì xảy ra giữa hai chúng ta đều là nàng tự nguyện, vậy mới vui vẻ, không phải sao.”

Đầu quả tim Lâm Thu run lên, thế vậy mà lại bị cái thanh âm khàn khàn này của hắn câu cho thần hồn điên đảo, thở hổn hển mấy hơi thở.

“Hử?” Hắn vươn một ngón tay, nhẹ nhàng nâng cằm nàng, nhìn vào trong đáy mắt nàng.

Gương mặt nàng đã nổi lên từng cụm mây đỏ ửng, trong ánh mắt như đang chứa sương mù, trái tim lại nhảy thật mạnh mấy cái trong lồng ngực.

Ngụy Lương vui sướиɠ cười lên hai tiếng, nhẹ nhàng mổ mổ cánh môi đang hé mở của nàng, sau đó chậm rãi nghiêng đầu, khuôn mặt tuấn tú như gần như xa mà dịch đến bên tai nàng, thanh âm lại có phần đen tối, “Không vào thức hải, ta cũng có biện pháp làm phu nhân thần hồn điên đảo nha.”

“Chỉ đợi thương thế nàng chuyển biến tốt một chút……” Sau khi thấp giọng cười xấu xa một cái, hơi thở nặng nề của hắn lại ve vuốt lấy sau vành tai nành.

Dái tai nhanh chóng nhiễm màu đỏ.

Hắn xoa xoa gương mặt nàng, sau đó buông nàng ra, đứng dậy, gọi: “Vương Vệ Chi.”

Thanh âm thanh lãnh bình tĩnh, phảng phất như cái tên trượng phu vừa mới kề vào lỗ tai nàng thì thầm đen tối kia không phải là hắn vậy.

Vương Vệ Chi đang ngồi bên cạnh đài đá liền sững sờ, nghe thấy Ngụy Lương kêu hắn, theo bản năng rùng mình một cái, nghiêng đầu nói: “Cái gì?”

“Đi Bồng Lai, lấy Tuỷ Ngọc hoa.” Khoé môi Ngụy Lương gợi lên một mạt cười lạnh, “Bồng Lai không có bạch tuộc, đừng nói ngươi cũng không đi được.”

Vương Vệ Chi: “……” Cho nên thằng nhãi Ngụy Lương này chẳng những thuận lợi hái mất tuỷ ngọc hoa của Hợp Hoa tông người ta xong, còn hỏi luôn cả xuất xứ cũng như nơi cung cấp của cái dược liệu này ?.

Ngụy Lương hơi hơi nheo mắt lại một chút.

Vương Vệ Chi vội vàng phủi tay bò từ trêи mặt đất lên: “Bảo đảm hoàn thành nhiệm vụ! À Lương ca, cái chuyện tàn sát hàng loạt dân trong thành, còn có chuyện của Tế Uyên nữa, vậy liền nhờ ngươi nga. Còn có ngoại tổ của ta, chính là Tần Vô Xuyên, cũng nhờ Lương ca chăm sóc. Ngươi nhắn giùm với ông ấy một tiếng, ta không phải chạy án, mà ta đi làm việc cho ngươi nha.”

Lâm Thu: “……” Tiểu tử này…bắt đầu từ khi nào lại trở nên chân chó như vậy chứ?

Vương Vệ Chi ngự kiếm, biến mất về phía Đông của đường chân trời.

“Đi thôi.” Ngụy Lương đưa tay vén tóc mai của Lâm Thu đang loà xoà trêи má ra phía sau tai, ôm lấy eo nàng, muốn xuất phát.

“Chờ một chút.”

Lâm Thu xách váy lên, từ trêи đài đá nhảy xuống dưới, lập tức đi về hướng một ma nhân.

Đúng là cái tên ma nhân cực kỳ xui xẻo, bị chen ngang xong phải ngây ngốc đợi mấy ngày, sau đó bị Ngụy Lương đá đến phía sau đội ngũ, khó khăn lắm mới tới phiên hắn, lại bị Vương Vệ Chi ném tới một chỗ xa xa.

Nhìn thấy Lâm Thu đi về hướng hắn, hắn run run môi, cũng chưa dám vui vẻ —— chỉ sợ sợ trêи đỉnh đầu vừa mới sáng lên một ngọn lửa lại “bang” một phát, bị người dập tắt luôn.

Lúc này, cuối cùng cũng không ra chuyện ngoài ý muốn.

Lâm Thu cũng vừa lúc thiếu chút ma chướng, trị cho hài tử xui xẻo này xong, cánh sen cuối cùng trêи vòng này của Nghiệp Liên nhanh chóng chuyển động, vong cánh sen thứ ba, hoàn toàn mở ra!

Bí kỷ thứ ba của Nghiệp Liên, gọi là Giải Liên Độ.

Thần hồ Lâm Thu suy yếu, tuy được bồi dưỡng rất nhiều dược thảo có chứa rất nhiều linh khí, làm cho Nguyên Anh ẩn ẩn rung động, muốn phá kén hiện ra, nhưng trong lòng nàng biết rõ, giờ phút này không phải thời cơ tốt để nàng cố gắng tiến sâu vào kỳ hoá thần hay thử phóng ra tuyệt kỹ mới của Nghiệp Liên, nên liền ấn xuống kϊƈɦ động trong lòng, quay đầu lại hướng về phía Ngụy Lương cười ngọt ngào.

“Đi thôi.”

Hai người không đi đường vòng để xem xét vài toà thành bị đồ sát kia mà đuổi theo hơi thở của đám Lâm Tú Mộc, một đường quay về Vạn Kiếm Quy Tông, thuận tiện nhìn nhìn ven đường tìm xem có con người gỗ đào nào bị vứt đi không.

Cũng không tìm được.

Khi sắc trời dần tối, thân ảnh của Ngụy Lương thẳng tắp đáp xuống phía trước đại đường đón khách ở Vạn Kiếm Quy Tông.

Trong đại đường, đoàn người của Lâm Tú Mộc đang đoan đoan chính chính ngồi, Tần Vô Xuyên cùng Trác Tấn đang xem xét vật chứng. Nhìn thấy Ngụy Lương trở về, hai người Tần, Trác đều trong mắt đầy gợn sóng, không khí im lặng một lát, hai người cùng tiến lên, chắp tay thi lễ.

“Tông chủ.” Ngữ thanh còn hơi có chút cứng.

Đám người Lâm Tú Mộc cũng từ trêи ghế dựa đứng dậy, thi lễ với Ngụy Lương.

Khi thấy Lâm Thu, thần sắc của Lâm Tú Mộc cũng không có gì thay đổi, chỉ mỉm cười gật đầu, giống như quy củ.

Trác Tấn bẩm: “Ta đã cho Cố Phi cùng Mộ Dung Xuân đi xem xét mấy chỗ thành trì kia trước, nếu chỉ nhìn mỗi vật chứng một cách đơn thuần thôi, Vương Vệ Chi của Vương thị đích xác là có hiềm nghi lớn nhất.”

Ngụy Lương gật gật đầu, nhìn về phía Lâm Tú Mộc, ngữ khí bình tĩnh: “Không biết sau khi Lâm Kiếm Quân mang Vệ Chi đi, hiện tại nhốt ở nơi nào?”

Hắn bày ra một bộ mặt quạnh quẽ, vô cùng chính khí. Phảng phất như người phái Vương Vệ Chi đi Bồng Lai mới cách đây không lâu phía căn bản không phải là hắn vậy.

Lâm Tú Mộc không nhanh không chậm, trả lời: “Là ngô sơ ý, trêи đường về đây để để hắn chạy thoát, hổ thẹn. Nếu Ngụy Kiếm Quân đã trở lại, như vậy có một việc, ngô muốn hỏi cho rõ ràng minh bạch.”

Ngụy Lương đi đến trêи ghế hàng đầu ngồi xuống, xong ra ý bảo Lâm Thu ngồi ở bên cạnh hắn, sau đó nhìn Lâm Tú Mộc hơi hơi gật đầu: “Mời nói.”

“Ngô cùng môn nhân từng đi qua bên ngoài Vân Thuỷ Giao, tận mắt chứng kiến tôn phu nhân thống ngự trăm vạn Ma tộc. Xin hỏi Ngụy Kiếm Quân, quý tông có phải đã nhất thống hai giới Nhân, Ma ở Trung Nguyên rồi?”

Lời vừa nói ra, Trác Tấn ngồi ở một bên không khỏi lộ ra thần sắc kinh ngạc.

Đoàn người này vào tông môn đã được mấy canh giờ, Trác đã tiếp đón suốt từ đầu đến giờ, cũng nói với Lâm Tú Mộc không ít lời. Nhưng trong toàn bộ quá trình, Lâm Tú Mộc cũng không biểu hiện ra có chút gì kỳ lạ, một chữ cũng không đề cập tới chuyện tông chủ phu nhân của Vạn Kiếm Quy Tông có hiềm nghi cấu kết với ma tộc, mãi đến khi Ngụy Lương trở về, mới đột nhiên hưng sư vấn tội.

Người này, thật không đơn giản.

Tần Vô Xuyên cũng không phải là người có tính tình tốt gì, lập tức vỗ một cái lên tay vịn ghế dựa làm rớt cả một góc, cả giận nói: “Lâm Kiếm Quân, ăn nói cẩn thận!”

Lâm Tú Mộc ôn nhã cười, đôi mắt đào hoa chỉ dừng trêи người Ngụy Lương, căn bản không thèm để ý đến cái Lão Kiếm Quân Tần Vô Xuyên đang nóng nảy này.

Ngụy Lương nói: “Bồng Lai cùng Trung Nguyên cách xa trùng dương, đi lại không tiện. Ma hoạn ở Trung Nguyên, từ xưa đến nay đều do người Trung Nguyên tự mình giải quyết, từ trước đến nay cũng chưa hề nhọc lòng đạo hữu phương xa bận tâm.”

Bồng Lai Đảo là một chỗ ở tít ngoài đảo xa, linh khí nồng đậm, cũng không có ma hoạn, là nơi tiên cảnh thế ngoại đào nguyên. Tuy rằng Vô Cực Tông cùng các đại tông môn thế gia ở Trung Nguyên cũng từng biết nhau, nhưng gặp trận tiên ma đại chiến, bọn họ tất nhiên là treo lên cái ngữ khí chuyện không liên quan đến mình, không thèm tranh cái vũng nước đục.

Lời này của Ngụy Lương tuy ngữ khí dễ nghe, kỳ thật tổng kết lại chính là năm chữ —— liên quan ngươi cái rắm!.

Lâm Tú Mộc cũng không hề tức giận, khoé môi tuyệt mỹ hơi hơi cong lên, mi mắt cũng nhấp nháy, ý cười tràn đầy mắt, nói: “Là ngô nhiều chuyện. Ngụy Kiếm Quân nếu có làm gì, vậy nhất định đã có tính toán vạn toàn. Ngụy Kiếm Quân, lần này ngô đến đây, kỳ thật là có một chuyện rất quan trọng muốn thương lượng với ngươi. Có thể, mượn một bước nói chuyện?”

“Có thể.” Ngụy Lương dắt lấy tay Lâm Thu, đứng dậy đi ra ngoài.

Lâm Tú Mộc hơi kinh ngạc, chợt, bước nhanh đuổi theo.

Lâm Thu nghe cái giọng chậm rì rì, đều đều cùng câu chuyện quanh co vòng vèo của Lâm Tú Mộc kia, đã sớm buồn ngủ. Nàng mơ mơ màng màng bị Ngụy Lương kéo tới bên ngoài, cả người đều phát ngốc.

Tới dưới tàng một gốc cây Tiên ngô, nàng mới phát hiện phía sau còn Lâm Tú Mộc đang đi theo.

Hai người liếc nhau, cả hai đều có chút vô ngữ.

Lâm Tú Mộc xấu hổ nhưng cũng không mất lễ phép, cười nói: “Ngụy Kiếm Quân mang theo phu nhân cùng đi, không biết là ý gì?”

Ngụy Lương nói: “Đỡ phải thuật lại.”

Khoé miệng Lâm Tú Mộc hơi cứng đờ: “Ngụy Kiếm Quân thật là…… người ngay nói lời thẳng.”

Hắn suy nghĩ một lát, nói: “Ngô có một vị môn nhân, trời sinh thông linh. Mấy ngày trước, nàng cảm ứng được một đường thiên cơ lộ ra ngoài, biết được ở nơi nào đó trong Trung Nguyên, đang chứa dấu vết bất diệt của hai người vẫn kiếp phi thăng(*).”

(*) Vẫn kiếp phi thăng: hết kiếp rồi phi thăng luôn.

Ánh mắt Ngụy Lương bất động: “À ?”

Sắc mặt Lâm Tú Mộc luôn luôn tao nhã bỗng trở nên ngưng trọng một chút: “Ngụy Kiếm Quân hẳn cũng biết, người vẫn kiếp phi thăng trêи thế gian này, từ xưa đến nay, chỉ có mỗi một mình Hoang Xuyên đại năng. Dấu vết bất diệt của Hoang Xuyên đại năng, đúng là nằm trong tay gia phụ. Gia phụ dốc lòng hấp thu ảo diệu trong đó, lúc này tu vi mới bùng phát, sáng lập Bồng Lai đảo. Việc này, ngô cũng không dám gạt người trong thiên hạ.”

Khoé môi Ngụy Lương lộ ra một tia cười trào phúng: “Không phải Bồng Lai tôn chủ có ý gạt người trong thiên hạ, chỉ là trước nay không ai hỏi qua việc này.”

“Không sai,” Mặt Lâm Tú Mộc không đỏ chút nào, “Nếu có người hỏi, ngô nhất định bẩm báo đúng sự thật. Ngụy Kiếm Quân, ngô đã đem sự tình nói thẳng ra, mong rằng Kiếm Quân cũng cho ngô một câu trả lời chắc chắn —— Trung Nguyên, đến tột cùng là có hai vị nào vẫn kiếp phi thăng ? Chỉ cần tìm được càng nhiều manh mối, vị môn nhân kia của ngô mới có thể tiếp tục truy tìm.”

Ngụy Lương nhàn nhạt nói: “Lâm Kiếm Quân cho rằng người đã chết chính là ta à?”

Lâm Tú Mộc kéo môi cười: “Không dối gạt Ngụy Kiếm Quân, trước khi nhìn thấy tôn giá bằng xương bằng thịt, ngô đích xác từng có suy đoán như vậy. Nay nhìn thấy tôn giá mạnh khỏe, ngô liền…… không còn manh mối. Cái Trung Nguyên này còn có ai có tu vi và kiếm ý mạnh hơn tôn giá đâu?”

“Kia đó do môn nhân kia của ngươi sai rồi.” Mặt mày Ngụy Lương bất động, “Trung Nguyên cũng không ai mới phi thăng cả. Các vị tính ở lại tông môn ta mấy ngày, hay muốn về Bồng Lai luôn ?”

Lâm Tú Mộc lắc đầu cười khổ: “Ngụy Kiếm Quân không tin lời ngô nói?”

“Ngươi nói đi.”

Lâm Tú Mộc biết, Ngụy Lương đang biểu lộ thái độ, cấm đoàn người bọn họ tuỳ ý hành tẩu trong khu vực Trung Nguyên.

Lâm Tú Mộc suy nghĩ một lát, nói: “Ngụy Kiếm Quân, xin thỉnh ngài suy xét thận trọng. Chuyện liên quan tới dấu vết bất diệt chính là thiên cơ, nếu không thể có chỉ dẫn chính xác, nhất định không có khả năng tìm được. Nếu là cự tuyệt hợp tác cùng ngô, đó là lãng phí mất một cơ duyên thông thiên.”

Hắn cuối cùng cũng thu những cái nghi thức xã giao khách sáo, bắt đầu giống như một thương nhân, nói rõ bảng giá.

“Ngụy Kiếm Quân, ngô có thể hứa hẹn, hai dấu vết bất diệt đó, ngô chắp tay nhường ra một cái. Vì biểu thành ý, tôn giá có thể lấy trước dấu vết bất diệt thứ nhất. Ngô tin tôn giá, tin tưởng sau khi có được dấu vết bất diệt xong, tôn giá chắc chắn toàn lực giúp ngô tìm dấu vết còn lại.”

Ngụy Lương nhàn nhạt nhìn hắn trong chốc lát, rốt cuộc mở miệng nói: “Có thể.”

Lâm Tú Mộc nói: “Như thế, ngô liền đợi tin tốt của Ngụy Kiếm Quân.”

Hắn chắp tay cáo từ.

Hoá ra lý do chính để cho đoàn người Lâm Tú Mộc đi vào Trung Nguyên, là cái này.

Ngụy Lương nhìn thân ảnh hắn biến mất trong đại đường đón khách, sau đó rũ mắt nhìn về phía Lâm Thu.

Chỉ thấy bộ dáng nàng như đang suy tư gì, trong ánh mắt lập loè một chút ánh sáng mơ mơ màng màng.

Hắn không khỏi có chút buồn cười, ôm lấy nàng, đi vào trong núi đầy mây mù.

“Thu nhi có biết, dấu vết bất diệt là thế nào không?”

Hắn biết nàng không biết, liền nói tiếp, “Nếu đã độ qua được mệnh kiếp, một thân tu vi liền sẽ hóa thành linh tuỷ chí thuần vô chủ, phong ấn bên trong kiếp. Cái “kiếp” có chứa linh tuỷ này cũng sẽ không tiêu tán, đó chính là dấu vết bất diệt. Sau khi có được dấu vết bất diệt, tương đương với một bước lên trời.”

Lâm Thu trả lời: “Cho nên cha của Lâm Tú Mộc này sau khi có được dấu vết bất diệt của Hoang Xuyên, không dám giữ cho chính mình dùng, mà lại đem cái linh tuỷ đó tiêu phí vào chuyện sáng lập Bồng Lai tiên cảnh.”

Ngụy Lương gật gật đầu: “Không sau, nếu lấy được linh tuỷ của người đã phi thăng, vậy liền có thể trở thành người phi thăng tiếp theo, mệnh kiếp sẽ tức khắc buông xuống.”

Lâm Thu nhịn không được cảm khái: “Thế gian này, thật sự là người tài ba xuất hiện lớp lớp. Không biết chỗ xó xỉnh nào lại có hai đại năng trốn tránh thế gian, vô thanh vô tức liền phi thăng, vô thanh vô tức liền chết.”

Ngụy Lương cười nhạt: “Phu nhân không cần cảm khái như vậy, ngày nào đó đối đợi nàng phi thăng, nhất định sẽ không xảy ra bất luận chuyện gì ngoài ý muốn.”

Nàng nghiêng đầu nhìn đại lão nhà mình, nhịn không được dỗi nói: “Ta chắc bị chàng chiều hư.”

Hắn vui sướиɠ cười nhẹ, dùng tay áo rộng bao lấy nàng, nói, “Ở bên cạnh ta, phu nhân không cần phiền nào vì bất cứ chuyện gì —— Hơi thở của Tế Uyên ở trêи người Lâm Tú Mộc, nhưng cứ an tâm.”

Lâm Thu nhẹ nhàng “A” một tiếng, trái tim đang treo lơ lửng phía trêи liền rơi xuống.

Hai người đang định thân thiết một chút, chợt thấy một người đệ tử ngự kiếm, vội vàng bay tới.

“Đã xảy ra chuyện!”

Tóc mai hắn bay tán loạn, nhìn thấy Ngụy Lương, liền vội cấp lướt xuống, không kịp thi lễ, nhanh bẩm: “Kiếm Quân, Cố đại kiếm tiên cùng Mộ Dung đại kiếm tiên, cả hai đều đi vào cái thành trì bị đồ sát kia điều tra rất lâu không thấy ra, tất cả những sư huynh đệ đi vào bên trong tìm người, cũng không ai có thể ra được!”

Cố Phi và Mộ Dung Xuân đúng là đi vào bên trong cái thành trì bị đồ sát kia để điều tra tin tức.

Cứ tưởng rằng chỉ đơn giảm là đi điều tra một vụ thảm án quy mô lớn, lại dự đoán được ngay cả đại kiếm tiên cũng bị kẹt ở trong thành.

Ngụy Lương mang theo người này trở lại sảnh đường đón khách, bảo hắn tỉ mỉ kể lại sự kiện từ đầu đến cuối.

Vị đệ tử kia hô hấp vẫn chưa bình phục, hơi có chút khẩn trương nói từ đầu ——

Bởi vì Lâm Tú Mộc mang theo chứng cứ lấy ra ở thành làm người gỗ, cho nên mọi người đều đi tới nơi này. Sau khi tới ngoài thành, chỉ thấy trong thành toàn là màu máu mờ mịt, phóng mắt nhìn từ trêи xuống cũng chỉ thấy như một cái ao máu khổng lồ.

Mộ Dung Xuân trời sinh tính cẩn thận, liền bảo mọi người ngừng ở ngoài thành, chỉ để Cố Phi mang theo mấy đệ tử, vào thành điều tra trước.

Đã hẹn nhau sau một nén nhang, bất luận có hay không có phát hiện gì, đều phái người ra khỏi toà thành để báo cáo tình huống, ai ngờ qua khoảng nửa canh giờ rồi vẫn không thấy có ai ra khỏi thành.

Mộ Dung Xuân liền dẫn người ngự kiếm điều tra phía trêи không của toà thành Nhưng mà bay đi bay lại suốt cả không gian phía trêи toà thành cũng không tìm thấy bóng dáng đám người Cố Phi đâu, chỉ nhìn thấy trong thành toàn là thi thể rách nát đầm đìa máu tươi, mùi tanh bốc lên đến tận trời.

Hắn mang theo những người còn lại, từ trêи không trung ngự kiếm đáp xuống trong thành, chỉ để lại một người trêи không trung để quan sát kỹ tình huống phía dưới —— đây cũng chính là người đệ tử báo tin về.

Người này trơ mắt nhìn mọi người biến mất bên trong màn sương mù đỏ ửng mờ mịt kia, phảng phất như bị hòa tan mất, không có bất luận tung tích gì.

Hắn kinh tâm thất đảm, chờ hơn một nén nhang, vẫn không thấy một ai ra khỏi thành, liền vội vàng chạy về tông phái báo tin.

Đệ tử bẩm xong việc mọi chuyện từ đầu đến cuối, sảnh đường đón khách vẫn lặng ngắt như tờ.

Tần Vô Xuyên phản ứng trước.

Hắn vỗ một cái thật mạnh, lại vỗ rớt tay vịn bên kia của chiếc ghế.

“Lâm Kiếm Quân, đó là toà thành bị đồ sát đến không còn gì ngoài thi thể trong miệng ngươi đó sao?!”

Lâm Tú Mộc cũng mặt đầy kinh ngạc, môn nhân đi theo phía sau hắn càng ngạc nhiên đến hai mắt nhìn nhau, biểu tình khó có thể tin.

“Ngô…… Ngô tình nguyện dẫn người của mình đi vào trong toà thành đó, tìm người trở về.”

Giờ phút này nói cái gì cũng ngớ ngẩn, việc cấp bách là nhanh chóng đi đến nơi xảy ra chuyện, cứu người về, hoặc là, nhặt xác về.

Ngụy Lương nhờ Tần Vô Xuyên ở lại toạ trấn thủ tông môn, lệnh cho Trác Tấn dẫn người đi điều tra bên ngoài mấy toà thành bị đồ sát còn lại, tìm kiếm manh mối.

Hắn mang theo Lâm Thu, đi đến thành người gỗ trước.

Lâm Tú Mộc lệnh cho môn nhân còn lại đi theo Trác Tấn, hắn chỉ dẫn theo Thiển Như Ngọc, hai người đi theo Ngụy Lương, cùng nhau xuất phát đi về hướng thành người gỗ.

Màn đêm buông xuống, Ngụy Lương một thân áo đen phảng phất như hoà nhập vào trong bóng đêm, hắn đạp gió mà đi, sao sáng chiếu đầy người.

Khi đến bên ngoài thành người gỗ, vẫn là buổi khuya.

Trong đêm tối, trêи cả tòa thành trì liền bao phủ một lớp sương màu máu đỏ đậm mù mịt, phát ra ánh sáng u ám, ngoài trăm trượng có thể chiếu thấy bóng người.

Tình cảnh này phảng phất như luyện ngục đi tới nhân gian.

Cửa thành mở rộng, dưới chân thành dày nặng có rất nhiều thi thể nằm đó, bên cạnh thi thể lại rơi rụng hỗn độn bội kiếm, phù ấn, pháp khí, còn có mấy con rối cỏ đã được làm tốt.

Cảnh tượng bình thường nhưng lại bao phủ bên trong một lớp sương máu mù mịt, càng làm người lạnh sống lưng.

Lâm Tú Mộc nghiêng đầu, nói khẽ với Thiển Như Ngọc bên cạnh: “Thử thông linh một lần xem.”

Lâm Thu âm thầm ghi nhớ, thầm nghĩ, ‘ môn nhân có thể thông linh’ hoá ra chính là Thiển Như Ngọc. Vậy mà

trong sách chưa từng đề cập đến chuyện này. ‘

Thiển Như Ngọc từ đầu đến cuối không nói một lời, nàng ta nhẹ nhàng gật gật đầu, tiến lên trước vài bước, lại thỉnh thoảng nâng hai tay lên.

Tà áo lụa mỏng màu trắng thướt tha phiêu động bên trong màn sương máu, nhan sắc nàng lại càng tựa như tiên nữ trong bức hoạ.

Lâm Thu len lén đánh giá Ngụy Lương, thấy tầm mắt của hắn cũng dừng trêи người Thiển Như Ngọc, trong mắt chỉ có một mảnh bình tĩnh, không biết suy nghĩ gì.

“Đẹp không ?.” Nàng nhẹ giọng hỏi.

Khoé môi Ngụy Lương hơi cong lên, khi rũ mắt nhìn nàng, trong mắt tràn đầy sao trời.

Thiển Như Ngọc mau chóng quay người trở về, nàng đi đến trước mặt Lâm Tú Mộc, nhẹ nhàng lắc lắc đầu.

“Nơi này cũng không có oán linh cường đại.” Tay áo Lâm Tú Mộc vung lên, chỉ thấy thanh kiếm bên hông hắn ta đã ra khỏi vỏ, hóa thành một ánh sáng xanh biếc, thẳng tắp lướt vào trong cửa thành.

Không bao lâu sau, thanh kiếm trở về, hắn trở tay tiếp được, đặt trêи trước mắt nhìn.

“Không có cấm chế, không có kết giới, cũng không có ma tức.”

Ngụy Lương tiến lên trước một bước, nhàn nhạt nói “Đi thôi.”

Lâm Tú Mộc gật gật đầu, mang theo Thiển Như Ngọc, dẫn đầu đi vào cửa thành.

“Không có việc gì.” Ngụy Lương nhẹ nhàng ôm lấy vai Lâm Thu, mang nàng đi vào trong thành.

Máu đã khô lại từ lâu, hóa thành những vết bẩn màu đen đan xen lên tường thành màu vàng. Khi đưa chân bước lên, hơi còn dính một chút.

“Bế nàng nha ?” Ngụy Lương cúi người nói tiếp.

“Không cần.” Da mặt Lâm Thu đỏ lên.

Cửa thành thật dày, sau cửa thành lại là một thông đạo tường thành thật dài, liếc mắt một cái, cửa ra trong tầm nhìn lại có chút co rút lại, có thể thấy được tường này có bao nhiêu dày nặng.

Dưới tường thành cũng không phải có quá nhiều thi thể, chỉ là càng đi tới, màn sương máu kia lại càng dày đặc m, mùi tanh như có như không bay tới, làm nàng trong lúc hoảng hốt, cho rằng mình đã bị quay về bên trong biển máu ở Tịch Ma Lĩnh.

Một cảm giác kỳ quái ập vào trong lòng.

……

Giờ phút này, Vương Vệ Chi đã đến bên bờ Đông Hải.

Hừng đông ở phía Đông đến sớm, trêи mặt biển đã có mặt trời tròn như trái thanh trà nổi từ từ lên không trung.

Mấy ngày nay đã xảy ra quá nhiều chuyện, trong đầu hắn vẫn còn lộn xộn thành một đống, mãi đến giờ phút này, đôi diện với mặt biển mênh ʍôиɠ bát ngát, hắn mới cảm giác được cái cục rối như tơ vò trong ngực hắn giống như được ánh sáng mặt trời cuốn theo, trở nên chỉ còn một mảnh trống trải yên lặng.

Trong lúc yên lặng bên, bỗng nhiên bên trong cục rối đó lại rút ra một sợi mỏng.

Hắn nhớ tới một chuyện.

Lúc Tế Uyên đang luyện hoá hắn thành Huyết Ngẫu, hắn ta đột nhiên cảm ứng được hơi thở của Mai Nương.

Dưới đỉnh Tịch Ma Lĩnh làm thế nào lại có hơi thở của Mai Nương chứ ?

Vương Vệ Chi bay vút trêи mặt biển, đôi mắt thon dài mị lên, trong đầu nhanh chóng tìm tòi ký ức của Tế Uyên.

Đây là lần đầu tiên sau khi Mai Nương chết đi, Tế Uyên rõ ràng cảm ứng được sự tồn tại của nàng.

Sao lại còn tồn tại nhỉ ?

Mai Nương…… Từ từ!

Vương Vệ Chi phanh gấp một cái, thân ảnh ngay lập tức chao đảo giữa không trung.

Trong đầu hiện lên thanh âm của Lâm Thu.

“Không có ma chướng, hắn rốt cuộc làm như thế nào mà nhập ma?!”

“Hắn rốt cuộc đã nhập ma như thế nào nhỉ ?!”

Mấy thứ đồ sau khi Tế Uyên tịnh thân xong vẫn luôn được hắn cất giữ rất kỹ trong cung.

Sau lại tân đế đăng cơ, hắn thất sủng, trực tiếp bị đem vào nhà lao, chỗ ở của hắn cũng sớm bị lật tung lên một lần, đồ đạc gì đó cũng bị ném đi hết.. Mai Nương chỉ một con hát, sao lại có thể vói tay vào tận trong cung, tìm thứ đồ kia của hắn về?

Mà trước khi Tế Uyên ở nhập ma, vật duy nhất từng tiếp xúc hắn, chính là thứ cái “thứ đó” của hắn!

Trong lòng Vương Vệ Chi, càng ngày càng sáng tỏ.

Không sai, trước khi Tế Uyên nhập ma, căn bản không có chút xíu dấu hiệu nào, cũng không bất cứ chuyện gì ngoài ý muốn. Tế Uyên vẫn luôn co đầu rút cổ ngồi trêи mặt đất, ác bá kia lại đem cái “thứ đó” nhét vào trong miệng hắn, Mai Nương trước khi chết, mắng hắn không phải nam nhân, hai hàm răng của hắn nghiến lại, cắn cái vật trong miệng ……

Sau đó, hắn liền nhập ma!

Gáy Vương Vệ Chi ẩn ẩn có chút lạnh, bỗng nhiên, trong đầu loé lên ánh sáng.

Cái thành làm người gỗ đào đó, hình như có chút quen mắt……

Hắn vốn là một nhân tài đã gặp qua thì sẽ không quên được, giờ phút này trong lòng sinh nghi, vội vàng nhớ lại một lần, moi móc ra từng chi tiết nhỏ nhất trong ký ức khi hắn đi qua thành người gỗ đào, trong đầu hình thành một bản đồ cực kỳ rõ ràng.

Sau đó lại tìm đến ký ức của Tế Uyên, tỉ mỉ đối chiếu.

Càng đối chiếu càng cảm thấy kinh tâm.

Tuy rằng đã trải qua không biết bao nhiêu năm tháng rồi, tòa thành trì kia đã còn là phàm thành nữa, mà đã nạp vào lãnh thổ Tiên vực, nhưng từ bố cục của con đường, giếng nước, tường thành, cửa thành, lại giống y chang nhau!

Cho nên, cái toà thành mà khi trước Tế Uyên nhập ma, chính là cái toà thành người gỗ đào!

Vương Vệ Chi hít một ngụm khí lạnh thật dài.

Cho nên trong chuyện này, có phải còn cất giấu những âm mưu nào đó không muốn ai biết?

Da đầu bị gió biển thổi nhè nhẹ đến tê dại, trêи mặt biển tĩnh lặng, phảng phất quanh quẩn như được cả tiếng tim đập của hắn.

“Bây giờ tức khắc quay về nói chuyện này cho Ngụy Lương biết, hay vẫn nên đi lấy tủy ngọc hoa trước nhỉ……”

Chợt thấy từ trong vực biển phía trước, chậm rãi trồi lên một tòa thành.

Tựa như ảo mộng, phảng phất như một đô thị trêи biển.

Bồng Lai tiên cảnh, gần ngay trước mắt.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.