Tát Dật Dạ đến đón Lâm Ngôn Hy trở về Yêu Điện, đoạn đường quay về hắn cũng nói rõ thân phận của mình cho
y. Lâm Ngôn Hy làm bộ dáng kinh ngạc, trầm trô, như là không biết gì cả.
Tạm thời y sẽ ăn nhờ ở đậu à không phải gọi là tạo điều kiện cho hắn trả ơn cứu mạng y.Lâm Ngôn Hy cảm thấy mình thật thấu tình đạt lí, quả nhiên là người hiểu chuyện.
Vị tân yêu vương cũng sắp xếp cho y đến Trung Cung*, nơi ở tốt nhất trong Yêu Điện, Tát Dật Dạ cảm thấy ân nhân nên ở nơi tốt nhất.
Lâm Ngôn Hy suy nghĩ đơn giản, một đầu gỗ không suy nghĩ sâu xa như vậy, cũng không ý kiến gì về việc sắp xếp chỗ ở.
Mà cùng lúc này tại Thượng Dương Phong, nơi mà Thái Thượng Yêu Hoàng cùng Thái Hoàng Yêu Hậu ở, nằm tách biệt Yêu Điện, vẫn nằm trong Yêu Kinh.
"Dật Dạ sắp xếp như vậy thật à?" Tô Noãn nằm tựa vào lòng của phu quân cười nói.
"ừm, cũng thật không suy nghĩ chu toàn mà " Tát Nhất Đình lắc đầu nói.
" nàng có muốn sắp xếp lại nơi ở mới cho đứa nhỏ này không?" Hắn hỏi ý kiến thê tử mình, dù sao cung đó cũng có chút...
" không cần đâu, thiếp cảm thấy sắp có biến rồi " Tô Noan híp mắt cười.
Tát Nhất Đình thấy vậy liền không nói nữa, hắn cảm thấy chuyện này rất thú vị, cũng cảm thấy con trai không đến mức ngu ngốc không biết Trung Cung là nơi nào.Có lẽ trong lòng có y mà lại chưa nhận ra đây mà.
Xem ra sắp có chuyện hay ho để coi rồi, thú vị thật mà
Còn bên đây cung nữ đã đưa Lâm Ngôn Hy đến Trung Cung, nhìn nơi này to lớn và lộng lẫy chỉ sau tẩm cung của
Yêu Vương, lại âm thầm cảm thán, Tát Dật Dạ đối với ân nhân là mình thật tốt.
Mà việc Yêu Vương cho kẻ ngoại lai vào Yêu Kinh đã thôi, lại đến ở điện Trung Cung liền làm dậy sóng Yêu Giới.N-hững nữ yêu thân phận tôn quý, đều ái mộ Tát Dật Dạ liền sinh ra ghen tị oán hận, muốn nhìn xem đây là kẻ nào.
Cho nên Lâm Ngôn Hy được yên tĩnh hai ngày, liền có phiền phức kéo đến.
Công chúa tộc Thử Yêu* gọi là Thử Bảo Linh, là nữ nhi duy nhất của Thử yêu vương.Dung mạo thanh tú, trong nhà là nữ nhi nhỏ nhất, cho nên vô cùng được cưng chiều, vì vậy mà sinh ra tính kêu ngạo và ương ngạnh.
Nàng ta ái mộ Tát Dật Dạ đã lâu, phụ thân nàng là Thử Yêu Vương cũng có ý định cho nàng ta vào cung làm phi.Nhưng vị Yêu Đế trẻ tuổi, vẫn chưa có ý định nạp phi, nên ý định vẫn chưa thành.
Mà Thử Bảo Linh vì muốn rút ngắn khoảng cách, nàng ta thường cách vài ngày sẽ đến Yêu Điện làm phiền Tát Dật Dạ, nhưng điều bị từ chối khéo, tiển khách ra về.
Lần này hay tin có người vào Trung Cung liền ghen tị chịu không nổi, mới quyết tâm đi tìm xem ả hồ ly kia là ai.
"công chúa Thử Yêu, ngài không được vào đây "
"ngươi dám ngăn ta?" Thử Bảo Linh ánh mắt sắt bén nhìn cung nữ đang ngăn mình.
Cung nữ A Hồng cắn răng ngăn cản, nàng cũng không muốn đắt tội công chúa, chỉ là bên trong là khách quý của bệ hạ, nàng không dám cho người vào.
Bệ hạ đã căn dặn, không được ai quấy rầy người bên trong.
Bên ngoài dằn co qua lại, một trận tiếng ồn Lâm Ngôn Hy muốn không biết cũng không được. Liền đi ra ngoài xem thử, lại bắt gặp một nữ nhân dẫn đầu đám người hùng hổ xông vào.
" có khách à Tiểu Hồng " Lâm Ngôn Hy tựa người vào cửa không mặn không nhạt hỏi.
" thưa công tử, có Công Chúa Thử Yêu đến tìm ạ" A Hồng hàng lễ với y rồi bẩm báo.
"à" Lâm Ngôn Hy kéo dài tiếng, thì ra là nữ phụ qua đường pháo hôi thê thảm của truyện.
Trong nguyên tác có nhắc đến nàng ta, Thử Bảo Linh công chúa Thử Yêu, tính tình ngang ngược, yêu mù quáng. Trong truyện nàng ta cũng đi gây sự với nữ chính, thì mọi người biết đó, kết cục không sống nổi một chương, còn thảm hơn cả y nữa.
Chà chà, là một người phụ nữ đáng thương, y đồng cảm nha.
_.....
Góc giải thích.
Trung Cung: nơi ở của Hoàng Hậu còn gọi là Chính Cung.
Thử Yêu: Chuột yêu á.
Tại nữ phụ tên Thử Bảo Linh, mà tên Bảo Linh là người mà tui không có thích, nói trắng ra là ghét à mấy bà, cho nên đóng pháo hôi nha vào vai chuột yêu cho mị muahahahaha.
Sống không đến hai chương là tèo luôn, kết cục ra sao mị đang nghĩ.
Tình tiết hơi não tàn mà thôi thật ra mị đang tìm cớ để cho Bảo Linh có đất diễn.Nay hết Sương Sương rồi chuyển qua Bảo Linh muahahaha, cho nên thông cảm hen, về sau còn gặp cái tên này dài dài á mà, sẽ quen thôi.