"Tiểu hầu gia có thể cho nô cái gì? Nói cho Cơ Ngọc nghe một chút, giá trị bồi thường có đáng để nô giữ bí mật thân phận nữ nhi của tiểu hầu gia hay không."
Tô Yên nhìn hắn, nghiêm túc nói
"Hiệu đổi tiền, khế đất nhà, phòng ốc, đồng ruộng, chàng muốn gì đều có thể."
Mí mắt Cơ Ngọc rũ xuống,
"Cái gì cũng cho nô?"
"Đúng"
Khóe môi Cơ Ngọc gợi lên nụ cười nhạt
"Tiểu hầu gia ra tay, thật đúng là hào phóng."
Lúc nói, hắn càng dùng sức nắm chặt tay Tô Yên.
Tô Yên nhận ra hắn đang tức giận.
Chớp chớp mắt
"Tại sao chàng lại tức giận?"
Cơ Ngọc nâng mí mắt lên
"Tiểu hầu gia cảm thấy, Cơ Ngọc bị người đùa bỡn, không thể tức giận sao?"
Tô Yên nghiêm túc cãi lại
"Ta không đùa bỡn chàng."
Cơ Ngọc cười nhạt
"Khi Tiểu hầu gia đến đây, chính là hùng hồn nói với Cơ Ngọc, mỗi một câu đều là nghiêm túc. Trong chớp mắt, sau khi chơi đủ, liền tính toán dùng ngân lượng đuổi đi. Còn nói không đùa bỡn ta?"
Khi nói chuyện, đáy mắt hắn không có chút ý cười nào.
Tô Yên di chuyển cổ tay, cố gắng rút tay lại.
Nhưng nữa ngày, cũng không rút về được.
Trước kia không hề phát hiện hắn có sức mạnh lớn như vậy.
Tô Yên nhỏ giọng nói
"Chàng không phải không muốn đi theo ta sao? Những ngày trước ở cùng với ta, vốn dĩ là cưỡng bách chàng. Hiện giờ là chàng không muốn, ta mới ép buộc chàng."
Cơ Ngọc cười lạnh
"Tại sao Tiểu hầu gia không ép buộc ta ngay từ đầu?
Bây giờ chọn ta, nữa đường liền muốn ngừng.
Việc mua bán này thật không có lời a. "
Tô Yên thấy hắn cái này không muốn, cái kia cũng không muốn.
Môi mím lợi hại hơn
"Chàng, chàng rốt cuộc muốn như thế nào?
Muốn thế nào?
Cơ Ngọc cũng không biết mình muốn cái gì.
Chính là nghe những lời nói khi nãy của nàng, liền tức giận.
Nhìn nàng mím môi đứng trước mặt mình.
Hắn duỗi tay, ấn người vào cửa.
Tiếp theo, cúi người hôn lên đôi môi kia.
Một khắc khi hôn lên, hắn dường như hiểu ra, chính mình muốn cái gì nhất.
Đôi môi mềm mại như vậy nên chỉ được một mình hắn hôn.