Lão thái thái tức giận đến thân thể lắc lắc không xong.
Bà tức xanh cả mặt,
"Tiểu Vũ tuy không phải là cháu gái ruột, nhưng tôi coi con bé như người thân thực sự của mình, còn chưa đến lượt cậu ở chỗ này làm những việc hỗn trướng kia!!"
Nói xong, nhìn bộ dáng Tô Lập Thiên chướng mắt, nói thẳng
"Kéo ra ngoài, đánh một trận sau đó giao cho cảnh sát."
Tô Lập Thiên thân thể giãy giụa, ý đồ giải thích
"Không, không phải như thế, chúng cháu là thiệt tình yêu nhau, cầm lòng không đậu mà thôi, cũng không phải cháu khinh bạc cô ấy!"
Tô Lập Thiên bị vệ sĩ lôi kéo.
Trên mặt cũng bị đánh đến tím bầm, nhìn qua thực thảm.
Máu mũi chảy ròng, hắn cũng không quan tâm, vẫn luôn liều mạng giải thích.
Nói xong, còn không dừng thúc giục Bạc Vũ
"Tiểu Vũ, em mau giải thích a, chúng ta là lưỡng tình tương duyệt, cũng không phải như lão thái thái nghĩ a, em mau giải thích với bà đi."
Nói tới đây, cả mặt Tô Lập Thiên đều là cầu xin.
Thật lâu sau, Bạc Vũ lau nước mắt, hai mắt đỏ bừng, bộ dáng thực mảnh mai
"Hắn nói muốn muốn nghe cháu đánh đàn.
Cháu nghĩ, về sau đều là thông gia, hắn muốn nghe, liền đông ý.