Vũ Văn Húc nâng lên đôi mắt, sắc mặt vẫn tái nhợt.
Cùng Tô Yên liếc nhau.
Trên mặt cảm xúc không rõ, thanh âm nhàn nhạt
"Bổn vương đang thương nghị triều chính."
Nếu là những người khác, nghe một câu như thế, đã sớm sợ tới mức quỳ trên mặt đất.
Tô Yên duỗi tay, đẩy đẩy chén thuốc kia
"Vẫn còn nóng."
Vũ Văn Húc môi mỏng nhẹ nhấp, nhìn nàng, ánh mắt trầm lặng, không biết suy nghĩ cái gì.
Hắn còn chưa nói chuyện, nhưng những quan văn đó đã nhìn không được
"Làm càn!!"
Đánh một phách vào ghế dựa rồi đứng lên.
Nâng ngón tay chỉ vào Tô Yên, đại khái là quá tức giận, thế cho nên ngón tay đều run run
"Nha đầu từ đâu tới?! Vô lễ như thế?"
Quan văn kia không biết nên nói cái gì.
Rốt cuộc vẫn là lần đầu gặp được kẻ dám ở trước mặt Vương gia to gan lớn mật, không quy củ như thế.
Mà việc phía sau càng làm cho quan văn kia trước mắt biến thành màu đen.
Chỉ thấy Vương gia từ trước đến nay độc ác lạnh nhạt, lại không biết vì sao, không những không đem người kéo ra ngoài chém đầu, ngược lại bưng nước thuốc đặc sệt kia lên uống.
Khiến người không thể tin được.... Hắn lại nghe lời như thế.
Chờ đến khi hắn một hơi uống xong chén thuốc kia, mày nhíu một chút.
Hắn còn chưa nói chuyện, liền nghe được bên cạnh truyền đến một trận tiếng vang.
Một viên kẹo đường được đưa tới bên môi.
Bên cạnh vang lên thanh âm
"Là đường, ngọt."
Vũ Văn Húc mí mắt giật giật.
Chưa nhìn thần sắc Tô Yên.
Trong phòng một mảnh yên tĩnh.
Nhóm quan văn cứ như vậy không thể tin tưởng nhìn thấy, Vương gia nhà bọn họ hé miệng, thành thành thật thật ăn luôn viên kẹo đường phấn nộn nộn kia.
Tô Yên nhìn hắn yết hầu trên dưới lăn lộn, xác nhận đang ăn đường.
Sau đó, thu thập chén sứ, lui sau một bước.
Hành lễ, rồi bưng khay đi ra ngoài.
Vốn dĩ, Vũ Văn Húc sắc mặt đã không còn âm trầm như lúc trước.
Nhưng thấy Tô Yên một tiếng hỏi han cũng không có, quay đầu liền đi, thần sắc vừa mới hòa hoãn, ngược lại liền trở nên càng thêm âm trầm.