Trương Tiểu Nhã nhìn Tô Yên, ánh mắt như làm ảo thuật, thu lại bộ dáng khóc sướt mướt vừa rồi.
"Có việc?"
Tô Yên suy nghĩ trong chốc lát, sau đó lắc đầu
"Không có việc gì."
Cô chỉ có chút tò mò đối với Trương Tiểu Nhã này mà thôi.
Hiện giờ gặp được. Cũng chỉ như vậy thôi.
Trương Tiểu Nhã nhìn Tô Yên, dùng một loại ánh mắt trên cao nhìn xuống đánh giá trên dưới.
Cả nửa ngày sau, ra tiếng
"Cô, cùng lắm cũng chỉ như thế a."
Nói xong, Trương Tiểu Nhã đột nhiên cười
"Trách không được, Hướng Trùng sẽ đá cô, ở bên tôi."
Tô Yên chớp chớp mắt, nghi hoặc
"Vì sao?"
"Bởi vì cô ngu xuẩn."
Nói rồi Trương Tiểu Nhã che miệng thực thục nữ bật cười lên.
Cô ta mỗi một cái hành động như là được dạy dỗ qua, bộ dáng rất có lễ nghi.
Nhưng mà lời nói ra, nhất cử nhất động, đều làm người nhìn sinh ra một loại cảm giác không thoải mái.
Tiểu Hoa yên lặng phun tào
"Ký chủ, chị có thể đánh cô ta hai cái không?"
Đang lúc diễn sâu, Trương Tiểu Nhã như là nhớ tới cái gì, từ trong túi lấy ra một quyển sổ khoe khoang.
Quyển sổ kia rất dày, to bằng bàn tay.
Bộ dáng đã cũ, mặt trên còn vẽ hình trái tim.
Trương Tiểu Nhã cầm trong tay, sau đó mở ra một trang trong đó, một bên nhìn Tô Yên, một bên cười
"Biết đây là cái gì không? Một cuốn sổ nhật ký. Biết là ai cho tôi không?"
Cô ta tươi cười càng lúc càng lớn.
Sau đó, liền nghe thanh âm Trương Tiểu Nhã cười nhạo, đọc nội dung trong đó
"Ngày tám tháng một, mình hôm nay cùng Hướng Trùng nói ba câu, ân, thực vui vẻ, anh cười rộ lên vẫn ấm áp như vậy, ngày thứ một trăm linh tám thích anh, cố lên!"
Nói xong, Trương Tiểu Nhã bày ra một tư thế cố lên, giây tiếp theo rất nhanh cười ngã xuống trên sô pha.
Nhưng mà cô ta nhìn thấy Tô Yên cái phản ứng gì đều không có, ý cười tức khắc thu lại.
Lại lần nữa ngồi xuống, nhìn về phía Tô Yên, châm chọc
"Cô thích Hướng Trùng, chỉ mới nửa năm này, tôi không tin cô có thể quên Hướng Trùng không còn một mảnh, chỉ cần tôi đem cái cuốn sổ này đưa cho ông kỷ, cô cho rằng ông ấy sẽ tin tưởng cô, hay là tin tưởng chứng cứ này hơn?"
Tô Yên nhìn cô ta, không nói gì.
Trương Tiểu Nhã hai chân giao nhau, tư thái nghiễm nhiên một bộ tư thế là chủ nhân nơi này
"Tô Yên, cô là cái dạng người gì, thì nên sống ở nơi như thế. Nơi này, cô không xứng."
Hồi lâu sau, Tô Yên rốt cuộc ra tiếng
"Nói xong rồi?"
"Như thế nào? cô còn có chuyện muốn nói với tôi?"
Trương Tiểu Nhã bộ dáng châm chọc xem diễn.
Tô Yên lắc đầu
"Lời nói thì không có, nhưng mà quyển sổ trong tay cô, phải đưa cho tôi."
Lời này vang lên, Trương Tiểu Nhã như là đang nhìn một kẻ bệnh tâm thần
"Tô Yên, đầu óc cô có bệnh sao? cô cho rằng tôi sẽ đem cuốn sổ này cứ như vậy giao cho cô?"
Tô Yên gật gật đầu,
"Cô không cho tôi, cho nên tôi muốn tự đoạt lấy."
Cô vừa nói xong, Trương Tiểu Nhã sắc mặt quái dị.
Ngay sau đó, Tô Yên đã đã đi tới.
Không đợi Trương Tiểu Nhã có động tác gì, tay Tô Yên đã dừng ở trên cổ tay cô ta.
Giây tiếp theo, chỉ nghe được một tiếng
"A!"
Sau đó, Trương Tiểu Nhã sắc mặt trắng bệch ngã xuống trên mặt đất.
Mà kia cuốn sổ nhật ký, cũng thành công dừng ở trong tay Tô Yên.
Trương Tiểu Nhã sắc mặt kinh hoảng
"Nó là của tao! Cho tao!!"
Nói xong liền nhào tới.
Tô Yên tránh một chút, tiếp theo nháy mắt, nâng lên chân.
Ầm, Trương Tiểu Nhã lập tức bị đá tới chỗ cách đó không xa.