Ngày trước dù có dùng thuốc an thần để ngủ thì cũng chỉ có tác dụng mấy tiếng đồng hồ.
Tô Yên ngủ cùng hắn, lại là ngủ từ buổi chiều đến tận ngày hôm sau.
Kỷ Diễn là bị nóng đến tỉnh.
Hắn mở to mắt.
Trên trán lấm tấm mồ hôi.
Sắc mặt tái nhợt đã có chút khí sắc.
Mà Tô Yên vẫn bị hắn chặt chẽ ôm trong lòng ngực.
Cũng không nhúc nhích.
Hắn vừa mở mắt ra, Tô Yên liền lên tiếng
"Tỉnh?"
Kỷ Diễn mờ mịt.
Đại khái là vừa tỉnh, đầu còn có chút ngốc.
Dừng trong chốc lát, lại nhìn Tô Yên, phát hiện khuôn mặt nhỏ của cô đỏ bừng.
Trên trán có mồ hôi, tựa hồ rất nóng.
Nhưng là cô lại kiên nhẫn.
Vẫn luôn để mặc hắn ôm, chăn dày nặng cũng không động một chút nào.
Kỷ Diễn ra tiếng,
"Em, rất nóng?"
Tô Yên biết, hắn đã hoàn toàn tỉnh ngủ.
Cô gật gật đầu
"Ân, anh buông ra chút."
Nói xong, vỗ vỗ cánh tay hắn.
Kỷ Diễn lần này mới buông tay ra.
Mặt Tô Yên từ trong chăn chui ra.
Thở phào một hơi.
Rốt cuộc mát mẻ.
Ngày hôm qua tuy rằng là cởi quần áo ngủ bên người Kỷ Diễn.
Nhưng mà cũng không cởi sạch hoàn toàn.
Trên người còn ăn mặc quần áo trong.
Sau đó, cô nhặt quần áo hôm qua ở trên mặt đất mặc lên người.
Cô đứng lên đi ra ngoài, Kỷ Diễn sửng sốt.
Trong lòng lộp bộp một tiếng.
Cô tức giận sao?
Muốn, đi rồi??
Tô Yên mở cửa phòng ra.
Bác sĩ đứng cạnh cửa đi vào xem xét tình trạng Kỷ Diễn.
Tô Yên lại lần nữa quay lại.
Thân thể Kỷ Diễn đang căng cứng mới chậm rãi thả lỏng.
Cô không nói chuyện, lại đi tới kéo tay Kỷ Diễn.
Kỷ Diễn lông mi run rẩy, rốt cuộc cao hứng
"37 độ 2."
Bên cạnh bác sĩ đo nhiệt độ cơ thể Kỷ Diễn. Có chút kinh ngạc.
Đại khái là dùng nhiều phương pháp, cũng không thể làm Kỷ Diễn hạ sốt, không nghĩ tới thế nhưng cuối cùng vẫn là dùng phương pháp như vậy.
Bác sĩ cũng cao hứng không ít.
Rốt cuộc người bệnh này bớt khiến hắn đau đầu rồi.
Tô Yên nhìn thấy bác sĩ chậm chạp không nói chuyện.
Cô nghi hoặc
"Bác sĩ?"
Bác sĩ phục hồi tinh thần lại, nói
"Cứ ba giờ đồng hồ lại đo nhiệt độ một lần, nếu 72 giờ tới không sốt nữa, vậy là tốt rồi."
Tô Yên nghiêm túc nghe, gật đầu.
Sau đó lại nghe bác sĩ nói
"Kiêng cay kiêng tanh, dùng thức ăn thanh đạm dễ tiêu hóa, tốt nhất mấy ngày nay chỉ dùng cháo gạo kê, và uống nước muối, tăng nhanh sự trao đổi chất."
Bác sĩ vừa nói, vừa kiểm tra cho Kỷ Diễn.
Kỳ thật chỉ cần hạ sốt, vậy không có gì lo lắng nữa.
Kiểm tra xong, bác sĩ rời đi.
Kỷ Diễn vẫn là thành thành thật thật đắp chăn.
Sốt đã hạ, hơn nữa ở trước mặt Tô Yên.
Kỷ Diễn cả người nhìn qua đều khác một chút so với lúc trước.
Bưng cháo gạo kê tới, ăn một ngụm lại một ngụm.
Ba ngày sau, Tô Yên vẫn luôn ở cùng hắn.
Bệnh này rốt cuộc cũng lui. Không bị phát sốt lại. Cả người cũng có tinh thần.
Lão gia tử nhìn, thực vui mừng.
Vẫn luôn một bộ dáng mày lạnh như băng sương, rốt cuộc cũng băng tuyết hòa tan, cười vui vẻ.
Nếu nói lão gia tử đời này còn lo lắng cái gì.
Chỉ sợ cũng là đứa cháu trai này của hắn.
Nghĩ đến việc Kỷ Diễn muốn cô độc sống hết quãng đời còn lại, lão gia tử liền bất an.
Nhưng mà hiện tại, sau khi nghe xong lời Kỷ Tinh Vũ nói, hơn nữa biểu hiện mấy ngày nay Tô Yên đối với Kỷ Diễn.