"Giường của Tiểu Quai có chút nhỏ, hay là anh kéo giường của anh tới đây có được không?"
"Có muốn anh đi đón Tiểu Quai không?"
Cô mới đi có một tiếng đồng hồ, vị nào đó lúc trước còn suy yếu đến mức không thể tự đi được, giờ có vẻ tinh thần vô cùng phấn chấn.
Đương nhiên là Tô Yên cảm nhận được hắn rất vui vẻ là khác.
Tô Vân thấy lực chú ý của Tô Yên vẫn luôn ở trêи di động, mà chiếc di động kia cũng không phụ sự mong đợi của mọi người, chốc chốc lại có tin nhắn nhắn đến, giống như nhắc nhở chủ nhân chiếc điện thoại này có người đang chờ mong~~
Tô Vân che môi cười
"Xem ra em rất bận ha?"
"Không bận."
Tô Vân cười lắc đầu
"Không sao, chị hiểu mà."
Dứt lời, Tô Vân trở nên buồn bã
"Em phải nắm chắc, đừng để tới khi có hiểu lầm làm người ta thương tâm rồi rời đi rồi mới hối hận."