Tô Yên cúi đầu nghĩ nghĩ, từ trêи núi nghĩ đến dưới chân núi.
Cho đến khi mặt trời lặn.
Nàng mới sắp xếp tốt chuyện cái bánh bao.
Lúc Tô Yên tới chân núi, vừa vặn mất hai canh giờ.
Thương Thạch một thân áo xanh, ngực phải thêu ba chữ phái Thương Hồng.
Dáng người đĩnh bạt, cực kỳ có khí phách.
Vẻ mặt Thương Thạch nghiêm túc, nhìn chỉ có Tô Yên tới, gật gật đầu.
Xem như tỏ vẻ tán thành.
Hai người đều không nói chuyện.
Cho nên trầm mặc đứng ở chỗ đó gần một canh giờ, sắc trời hoàn toàn đen nhánh.
Đợi lúc Lâm Nhu xuống dưới.
Nàng ta thở phì phò từng ngụm từng ngụm.
Một đường chạy bộ mà đến.
Mồ hôi rơi xuống, cong eo, đỡ một thân cây bên cạnh
"Xin, xin lỗi, muội tới chậm."
Thương Thạch nhíu mày, mở miệng
"Không cần ỷ vào bản thân thiên phú cao thì không tuân thủ quy củ. Hiện tại, chạy mười vòng. Chạy không xong không cho ăn cơm."
Lâm Nhu vừa nghe, một bộ dáng sống không còn gì luyến tiếc, ôm lấy đại thụ.
"Này, này cũng quá độc ác!"
Mồ hôi nàng ta chảy ướt đẫm quần áo.
Thương Thạch nói xong lời này liền xoay người rời đi.
Mặc kệ khuôn mặt không còn gì luyến tiếc của Lâm Nhu.
Chờ Thương Thạch đi rồi.
Tô Yên cũng chuẩn bị rời đi.
Lâm Nhu đỡ đại thụ,
"Đứng lại."
Tô Yên dừng lại bước chân, nghiêng đầu nhìn nàng ta.
Lâm Nhu đỡ chân đang run run, từng bước một đi đến trước mặt Tô Yên.
Nàng ta nhíu mày nhìn Tô Yên, trong mắt mang theo tức giận
"Cô vì sao lại đối xử với ta như vậy?"
Tô Yên nhìn nàng ta, không nói chuyện.
Lâm Nhu hừ nhẹ một tiếng
"Ở trêи thuyền, ta thấy cô đói nên cho cô bánh nướng, cũng coi như là cứu cô một lần. Như thế nào? Thấy ta có thiên phú cao giống cô liền ghen ghét, cố ý bỏ mặc ta ở trêи núi để biểu hiện tốt trước mặt Thương Thạch sư huynh? Làm người không thể quá mức xấu xa đâu."
Lâm Nhu xoa mồ hôi.
Nhìn Tô Yên một mực im lặng.
Trong lòng có chút phức tạp
Tô Yên trầm mặc, chớp mắt
"Thứ nhất, ta gọi cô, là chính cô không tới. Thứ hai, ta cùng cô không thân. Thứ ba, nếu lúc trước
cô nói dùng bánh bao để áp chế ta, ta sẽ không ăn."