"Thiên Thánh quốc năm thứ mười một, Ninh Quốc công thu mười vạn ngân lượng, đặc cách cho con trai nhỏ của Bảo hầu gia tiến vào vòng thi cử thứ hai.
Thiên Thánh quốc năm thứ mười ba, hối lộ hai quan văn Lưu, Lý, một vạn lượng.
Thiên Thánh quốc năm thứ mười lăm, nhận hối lộ năm vạn lượng......."
Một dòng rồi một dòng, một trang lại một trang.
Thanh Uyển một hồi lâu mới đọc được hết số vàng bạc châu báu mà Ninh Quốc Hạ đã nhận đút lót.
Chờ nàng đọc xong, Tư Đồ Tu vừa cười vừa nhìn xuống Ninh Quốc hạ mặt đã tái mét bên dưới.
"Ta có nửa phần bôi nhọ ngươi sao?"
Ninh Quốc Hạ lắc đầu
"Tất cả đều là bôi nhọ, thần chưa bao giờ làm những chuyện đó."
Vừa dứt lời, chỉ thấy mấy chục cái rương lớn đang được thị vệ khiêng vào.
Tất cả đồng loạt đặt trước mặt Ninh Quốc Hạ rồi mở ra.
Tư Đồ Tu mỉm cười.
"Chỗ vàng bạc châu báu này là lục soát được trong nhà Ninh Quốc công ra đó, chỉ sợ Ninh Quốc công làm quan thanh liêm mười đời cũng không có nhiều như vậy đâu nhỉ? Ninh Quốc công chắc cũng không định nói với ta, số ngân lượng này là ngài nhặt được đấy chứ?"