Chính giữa sảnh tiệc, dưới chùm đèn pha lê xa hoa tráng lệ, nàng và Maximilian cùng nhau nhảy điệu đầu tiên mở đầu cho bữa tiệc.
Dưới con mắt của mọi người, họ đẹp đẽ như một bức tranh lãng mạn về bạch mã hoàng tử và một nàng công chúa xinh đẹp.
Nhưng tình hình thực tế, công chúa và hoàng tử lại chẳng khác hai kẻ địch với một cuộc trò chuyện sặc mùi thuốc súng.
"Ngài tính im lặng và cam chịu tất cả mọi lời buộc tội đó sao?"
“Có lẽ lời họ đang nói sự thật! đừng tin tưởng ta như vậy Rosie. Chúng ta chỉ mới gặp mặt cách đây vài tuần, cô sẽ không thể hiểu hết quá khứ của một người trong chừng nấy thời gian đâu.” Hơi nóng của công tước phả vào tai nàng kèm theo lời thì thầm.
Rosie nhíu mày người lên nhìn anh. Gương mặt của Maximilian vẫn luôn một vẻ lạnh lùng vô cảm như vậy, nhưng nàng lại nhận ra được sự châm biếm trong đôi mắt xanh dương đẹp đẽ của anh ta.
“Thật ngạc nhiên khi công tước lại có suy nghĩ như vậy, chẳng phải chính bản thân ngài cũng cho rằng tôi là một phù thủy vào mấy ngày trước hay sao. Ngài làm sao có thể chắc chắn được điều đó chỉ trong chừng nấy thời gian chứ.” Rosie thẳng thắn phản bác lại nam chính.
Maximilian nhìn nàng chằm chằm, thoáng chốc đôi môi mỏng khẽ nở một nụ cười mê hoặc. Rosie thực sự phải ngấn người trước nhan sắc đẹp vô thực đó của nam chính.
"Chúng chỉ là những âm thanh rác rưởi được thốt ra từ miệng những kẻ rác rưởi mà thôi. Chúng ta không nên phí sức vào những điều đó." Ngài công tước cuối cùng cũng chịu thua trước miệng lưỡi của cô nàng sắc bén này mà trả lời câu hỏi đầu tiên.
Mỗi một người đều đang như mang theo một lớp mặt nạ khiến khiến bữa tiệc tái sinh trở nên giả dối và bịp bợm. Thay vì cảm tạ những gì đã được thần linh ban cho, họ lại cư xử như đang vấy bẩn đức tin của ngài!
…
Lễ tái sinh là một cơ hội tốt, hệ thống muốn nàng tiết lộ thân phận tình nhân của mình ngay trong buổi tiệc ngày hôm nay. Nhưng giờ, Rosie lại chẳng thể có nổi một chút hứng thú với việc nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ. Nàng hiểu rằng nếu để bọn họ biết được vị tiểu thư đi cùng ngài công tước đến bữa tiệc ngày hôm nay chỉ là một thường dân và còn là tình nhân của ngài ta. Maximilian sẽ phải hứng chịu sự chỉ trích nặng nề hơn cả việc anh ta bỏ mặc người em gái nuôi ốm yếu bệnh tật của mình sống ở nhà thờ.
Rosie chưa nghĩ rằng bản thân cần phải ích kỷ đến nỗi trở nên độc ác như vậy!
Nàng có rất nhiều cơ hội để trở thành một nữ phụ phản diện mà không cần phải đánh đổi bằng danh tiếng của nam chính.
Rosie đã suy nghĩ cho công tước nhiều như vậy nhưng ngay khi điệu nhảy đầu tiên kết thúc, ngài công tước bỏ nàng lại giữa dòng người mà vội vàng rời đi như đang lẩn trốn điều gì đó.
Nghĩa vụ duy nhất của anh tại bữa tiệc này cũng đã hoàn thành, Maximilian không nghĩ mình nên ở cái nơi khó chịu này lâu thêm một giây một phút nào nữa.
Rosie bị bỏ rơi cảm thấy cực kỳ lúng túng, cũng may sảnh khiêu vũ cũng đang chật kín người nên chẳng một ai để ý đến họ. Rosie tìm cách thoát ra khỏi dòng người. Khó khăn lắm nàng mới có thể tìm thấy một góc nào đó vắng vẻ để dừng lại. Đúng lúc này, hệ thống không biết từ đâu chui ra mà nhảy lên vai nàng ngồi một cách hiển nhiên.
"Rosie, thời cơ của cô đến rồi đó. Ngài công tước đã rời đi."
"Tại sao tôi cảm thấy Maximilian hôm nay rất kỳ lạ. Tôi sẽ không động vào vảy ngược của ngài ta khi làm điều ngu xuẩn này chứ?"
Hệ thống muốn Rosie cư xử như một nữ phụ bị mất não. To ra phách lỗi và cao ngạo trước những quý tộc ở đây như một cách thể hiện rằng nàng chính là tình nhân của ngài công tước. Rosie cảm thấy mình sẽ rất dễ dàng gây thù với một kẻ quý tộc nào đó, khi ngay cả công tước bọn họ cũng xem thường thì một ả tình nhân như nàng thì có là cái đinh gỉ gì!
Hệ thống muốn phản bác lại ký chủ của mình thì đã có một kẻ tự nguyện dân xác tới. Đen bẩn nở một nụ cười vui vẻ rồi biến mất khỏi vai nàng khi nó đã chắc chắn rằng Rosie không thể từ chối nhiệm vụ.
"Mái tóc đỏ rực rỡ như một đóa hoa hồng quyến rũ, đôi mắt xanh đẹp đẽ hơn cả đá quý...không biết ta có thể xưng hô với tiểu thư như thế nào?”
Vị quý tộc trẻ tuổi tiến về phía nàng với những câu nói lãng mạn như một bài thơ, cặp mắt đào hoa cùng phong thái lãng tử hoàn toàn có thể khiến không ít quý nữ phải đổ gục.
Nhưng đối với một người chỉ bị mê hoặc bởi vẻ đẹp nam tính và mạnh mẽ như Rosie, nó khiến nàng cảm thấy phát ớn trước sự ẻo lả này. Kể từ khi gặp được một cực phẩm như nam chính quả thực con mắt nhìn người của nàng đã nâng lên một tầm cao mới. Đó cũng là nguyên do khiến Rosie nhìn tên quý tộc lãng tử này chắc khác nào một con khỉ mặt trắng đang nhảy nhót trước mắt mình.
“Rosie… Rosie Gemma!” Nàng trở nên cứng ngắc mà nở một nụ cười công nghiệp với hắn.
Những lễ nghi cơ bản mà ngài quản gia đã dạy không cho phép nàng được bỏ đi ngay khi được người khác bắt chuyện. Rosie chỉ có thể ngượng ngạo đáp lại và cố gắng tìm một lý do nào đó để rời đi mà thôi.
“Rất vinh hạnh được biết đến nàng thưa tiểu thư Rosie Gemma. Ta là Eric Waldo, trưởng tử của hầu tước Victor xứ Ashton.”
Eric nở một cụ cười quyến rũ cúi chào trước nàng một cách lịch thiệp. Bàn tay gầy gò trắng toát bỗng chốc vươn ra như muốn được vinh dự đặt một nụ hôn nên tay nàng.
Rosie cảm thấy nước chua từ dạ dày đã nâng đến tận cổ, nàng không thể từ chối mà chỉ có thể run rẩy đưa bản thay của mình ra nhận nụ hôn xã giao đó.
“Hóa ra ngài ấy đang ở đây! Nhân vật chính của bữa tiệc ngày hôm nay, rất vinh hạnh được gặp ngài thưa tiểu thư…”
Rosie đã tìm sắn một lý do để chuẩn bị bỏ chạy, không ngờ ngay lập tức liền có một đám người khác kéo đến vây kín lấy nàng như giăng trận. Rosie thoát ra được càng không thể đối phó với quá nhiều người chỉ có thể gượng gạo gật đầu trước những lời khen sáo rỗng và sự khoe mẽ của bọn họ.
Nhưng dần dần chủ đề giữa những công tử tiểu thư quý tộc liền đi xa một cách mất kiểm soát. Khuôn mặt lúng túng ban đầu của Rosie cũng trở nên lạnh lùng nhìn về phía kẻ đã đầu têu mọi chuyện.